Nam Phụ Muốn Cứu Vớt Thế Giới Một Chút

Quyển 1 - Chương 24: Đặt tên (phần 2)

Giang Thần Ngộ bối rối, hơi ngại ngừng nói: "Không cần, tay cậu vì tôi mới thành ra thế này mà."

Triển Cận: "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Giang Thần Ngộ không ở nhà Triển Cận lâu lắm, họ cùng nhau ăn sáng, rồi Giang Thần Ngộ lại xoa bóp tay cho Triển Cận một lần nữa: "Cậu nhớ vài huyệt đạo đi, tự mình cũng có thể ấn."

"Cậu không thể giúp tôi sao?" Triển Cận ôm gối hỏi.

Ngữ khí của hắn nghe thân mật tự nhiên, như cái lúc hắn nói "tay đau" hôm qua.

Giang Thần Ngộ: "Tôi đâu phải lúc nào cũng có thời gian, đơn giản thôi, đây... ấn ngón cái vào vài phút..."

"Ở đây hả?" Đầu ngón tay Triển Cận chạm nhẹ vào cổ tay Giang Thần Ngộ.

Giang Thần Ngộ dừng tay: "Tự cậu ấn đi."

"Cậu ấn giúp tôi nữa đi, để tôi thử, cậu xem đúng không."

"... Ừ."

"Tay cậu có vẻ nhỏ hơn tôi thì phải." Triển Cận xoay tay, ngón giữa và ngón cái chạm vào nhau, vây quanh cổ tay Giang Thần Ngộ.

Cảm giác khô ráo mà ấm áp từ cổ tay truyền đến.

"Ngón tay cậu dài thật." Giang Thần Ngộ nhấp môi dưới, cậu thử vòng tay mình quanh tay Triển Cận, rồi ngay lập tức nhận ra mình đang làm gì, cổ họng khẽ động, lúng túng buông lỏng tay.

Triển Cận nhìn cậu, nhận thấy vẻ xấu hổ, hắn trêu chọc nói: "Sao? Tay tôi dài khiến cậu bị giật à?"

"Tĩnh điện." Giang Thần Ngộ đáp.

"À." Triển Cận không chọc cậu chuyện tĩnh điện nữa, tránh để cậu trai thẳng này xấu hổ thêm.

Sau khi xoa bóp xong, Giang Thần Ngộ vào nhà vệ sinh rửa tay, dòng nước trôi nhẹ qua, tay ướt một đoạn, trong chốc lát đã rửa sạch.

Quần áo Giang Thần Ngộ tối qua đã được giặt sạch và phơi khô nên cậu mặc lại đồ của mình, Triển Cận đưa Giang Thần Ngộ ra cửa.

Khi trở lại, cảm giác trống trải trong lòng bỗng nhiên rõ ràng hơn. Thay giày xong, hắn nhìn thấy bộ đồ ngủ Giang Thần Ngộ đã thay ra được đặt trên sofa. Triển Cận cầm nó lên, bộ đồ này cậu đã mặc cả đêm, vẫn còn vương mùi sữa tắm.

Hình ảnh Giang Thần Ngộ trong bộ đồ ngủ ấy hiện lên trong đầu hắn.

Bộ đồ này thích hợp mặc lên người Giang Thần Ngộ hơn là hắn.

Chuyện về chiếc xe đạp bị mất cũng nhanh chóng có kết quả. Chiếc xe dựng ở đó bị người khác cưỡi đi, người nọ mang mũ nên không rõ mặt. Camera còn ghi lại buổi tối ngày hôm đó, Giang Thần Ngộ đi vòng quanh chung cư hai vòng vẫn chưa muốn đi lên.

.

Sáng thứ hai, thầy Ngô thông báo nhà trường sắp tổ chức đại hội thể thao mùa xuân: "Mọi người hãy mạnh dạn đăng ký nhé, thành tích không quan trọng, quan trọng là tinh thần tham gia."

Trong thời gian ở trường, các hoạt động tập thể giống như thả pháo vào chảo dầu, vừa bùng lên là một số học sinh hào hứng ngay. Nhưng nhìn chung thì cũng chỉ có vài người tích cực, còn lại đa phần chỉ thích làm khán giả.

Giờ giải lao, lớp phó văn thể mỹ đến hỏi Tần Thụy có muốn tham gia không, Tần Thụy cầm lấy tờ đơn rồi ngẫm nghĩ. Lớp phó quay sang hỏi Triển Cận, Triển Cận bảo để hắn suy nghĩ thêm. Không thể bỏ sót ai, lớp phó quay sang thử hỏi cả Giang Thần Ngộ.

"Cùng tham gia?" Triển Cận hỏi: "Cậu đánh nhau giỏi như vậy, chắc khả năng vận động cũng không tệ đâu."

Giang Thần Ngộ ít khi tham gia mấy hoạt động tập thể kiểu này, thường thì đến cuối cùng hạng mục nào còn trống, cậu sẽ được thêm vào: "Sao cũng được."

Triển Cận cầm bút lên: "400 mét nha."

Giang Thần Ngộ gật đầu: "Ừ."

Tần Thụy: "Vậy tôi cũng đăng ký 400 mét."

Chiếc bút trong tay Triển Cận bị giật mất. Giang Thần Ngộ đã viết tên mình và Triển Cận lên đơn rồi đưa cho lớp phó văn thể mỹ.

"Này, sao không viết tên tôi nữa?" Tần Thụy nhăn nhó.

Giang Thần Ngộ uể oải gục xuống: "Cậu không có tay à?"

Tần Thụy nghẹn lời: "..."

Là cậu làm càn.

Triển Cận ngồi bên cạnh bật cười, ghé sang thì thầm với Giang Thần Ngộ: "Tan học đừng về vội, đi với tôi đến một nơi."

Hết giờ học, Giang Thần Ngộ tính đợi cho mọi người về bớt rồi mới đi với Triển Cận. Ai ngờ chuông vừa reo, Triển Cận đã nhanh chóng thu dọn, vỗ vai cậu nói: "Đi thôi."

"Giờ luôn hả?" Giang Thần Ngộ ngập ngừng: "Giờ này đông người quá, đợi chút đi."

"Cậu để ý à?" Triển Cận đột nhiên hỏi.

Giang Thần Ngộ khựng lại: "Để ý cái gì?"

Triển Cận cúi đầu bấm điện thoại rồi đưa cho cậu. Giang Thần Ngộ nhìn thấy trên màn hình là một tấm ảnh, kèm theo mấy dòng tin đồn bàn tán lung tung, "Triển Cận" và chuyện xu hướng tính dục của hắn xuất hiện trên đó. Cậu nhìn một chút, đầu ngón tay Triển Cận chạm nhẹ rồi lướt sang, hiện thêm một bài viết có ảnh chụp.

"Mọi người đều biết rồi, nếu cậu đi cùng tôi, có thể sẽ bị bàn tán."

"Tôi không để ý chuyện đó," Giang Thần Ngộ ngạc nhiên vì Triển Cận lại thoải mái cho mình xem mấy thứ này.

Danh tiếng của cậu cũng chẳng ra gì, hoàn toàn khác với loại người như Triển Cận: "Nhỡ người khác thấy chúng ta đi cùng nhau thì..."

"Thì thấy thôi." Triển Cận cười, vỗ nhẹ vào gáy cậu: "Đi thôi, bạn cùng bàn."

Trước cổng trường, người ra vào tấp nập. Đây là lần đầu tiên Giang Thần Ngộ vừa đi vừa nói chuyện với ai đó khi rời trường. Bình thường cậu không quan tâm đến ánh mắt của người khác, cứ như họ không tồn tại. Nhưng hôm nay, chỉ cần ai đó liếc về phía hai người, cậu đều nhạy bén nhận ra, khó chịu nhìn lại.

Triển Cận kéo quai cặp Giang Thần Ngộ một chút: "Người đó đẹp lắm hả?"

Giang Thần Ngộ: "Ai?"

Triển Cận: "Cái người cậu vừa nhìn chằm chằm ấy."

Giang Thần Ngộ: "..."

Triển Cận than nhẹ: "Nếu không thì cậu nhìn tôi đi."

Cứ nhìn nhau như vậy, mọi người tưởng rằng họ đang gây sự, khiến đám học sinh đi ngang đều tránh xa, ngay cả chú bảo vệ cũng theo dõi họ.

Giang Thần Ngộ: "..."

Trước khi Triển Cẩn hỏi, cậu vốn dĩ không cảm thấy gì, nhưng vừa hỏi, Giang Thần Ngộ nhìn vào mắt Triển Cận. Bỗng cảm thấy...

Người nọ lớn lên rất xấu.