Nam Phụ Muốn Cứu Vớt Thế Giới Một Chút

Quyển 1 - Chương 23: Đặt tên (phần 1)

Phòng tắm nhà Triển Cận cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, các chai lọ xếp ngay ngắn, có cả sữa rửa mặt, tất cả đều có mùi thơm nhẹ. Giang Thần Ngộ đứng dưới vòi sen, nước từ trên đầu dội xuống. Cậu sử dụng dầu gội và sữa tắm của Triển Cận, mùi hương quen thuộc như chính mùi ban nãy cậu đã ngửi thấy khi ở gần Triển Cận.

Hơn nữa ngày càng trở nên nồng đậm, hơi nóng tỏa ra tứ phía, làm mặt Giang Thần Ngộ cũng nóng lên.

Cảm giác này, sao lại kỳ lạ thế?

—— Trong phòng tắm toàn là mùi hương của Triển Cận.

Ý nghĩ đó bất chợt hiện lên trong đầu Giang Thần Ngộ.

Nước ấm rót xuống, hơi nước bốc lên dày đặc khiến không khí có phần ngột ngạt. Giang Thần Ngộ duỗi tay điều chỉnh nước lạnh hơn một chút.

Phòng cho khách luôn được dọn dẹp sạch sẽ, không có bụi bẩn. Triển Cận lấy chăn mới từ tủ và trải lên giường, rồi lấy một bộ đồ ngủ mới, gõ nhẹ cửa phòng tắm: "Đồ sạch tôi để bên ngoài, qυầи ɭóŧ mới, chưa dùng bao giờ. Cậu cứ để quần áo bẩn vào giỏ đồ dơ đi."

Giang Thần Ngộ từ trong đáp lại: "Ừ..."

"Chuyện xe đạp, mai tôi sẽ nhờ người kiểm tra camera xem sao," Triển Cận nói tiếp: "Nếu không tìm được thì tôi bù tiền cho cậu mua cái mới."

Giang Thần Ngộ lúng túng: "... Không cần đâu."

Nhắc đến chuyện đó, cậu vẫn thấy hơi bực mình.

Ban đầu, Giang Thần Ngộ đã từ chối lời đề nghị ngủ lại, nên Triển Cận tiễn cậu xuống lầu và đi cùng ra chỗ để xe đạp, nhưng không thấy xe đâu. Triển Cẩn nhìn Giang Thần Ngộ vẫn chưa từ bỏ ý định đi thêm hai vòng để tìm xe đạp, hai mắt nhìn nhau, đưa ra kết luận ——

Xe bị trộm rồi.

Vừa xui xẻo lại vừa buồn cười.

Triển Cận quay lại phòng, cố ý không đóng cửa. Phía bên phòng tắm có tiếng động, không lâu sau, Giang Thần Ngộ mặc đồ ngủ đứng trước cửa. Triển Cận quay lại, nhìn thấy cậu mặc đồ ngủ của mình, cổ áo chữ V rộng, cảm giác so với khi hắn mặc... không giống lắm.

Dáng người Giang Thần Ngộ mảnh khảnh, quần áo mặc trên người cậu càng rộng thùng thình, cổ áo để cả lộ xương quai xanh và làn da hơi ửng đỏ. Tóc ướt rơi trên trán, mất đi tính công kích thường ngày, nhìn ngoan ngoãn hơn nhiều, đuôi tóc động lại ít nước, rơi xuống cổ và thấp thoáng sau cổ áo.

"Có khăn không?" Cậu hỏi.

Triển Cận đi lấy khăn và máy sấy cho cậu. Tiếng máy sấy vang lên đều đều.

Triển Cận dựa vào sofa, nhìn Giang Thần Ngộ vuốt tóc. Hắn chợt nói: "Điện thoại của cậu lúc nãy có cuộc gọi."

"Hả? Cậu nói gì?" Giang Thần Ngộ tắt máy sấy hỏi lại.

Triển Cận nhắc lại: "Phan Vân Hi gọi cho cậu, tôi không bắt máy."

Giang Thần Ngộ "ừ" một tiếng.

Khi cậu sấy tóc xong, đặt máy xuống cầm điện thoại lên, Triển Cận từ phía sau chợt thò tới: "Không gọi lại cho cậu ta sao?"

Hơi thở của Triển Cận phả vào cổ khiến Giang Thần Ngộ bất giác co rụt vai lại, tay che kín cổ: "Cậu..."

"Hửm?"

"Đừng... đừng nói chuyện sát tai tôi như thế."

"Ừ."

Giang Thần Ngộ im lặng bỏ tay xuống, lại nghe thấy Triển Cận hỏi: "Đây là chỗ nhạy cảm của cậu hả?"

Giang Thần Ngộ: "..."

Sao hắn... có thể, nghiêm túc hỏi, câu đó, một cách thản nhiên, như vậy!

"TC?" Triển Cận nhìn tên hiển thị trên điện thoại: "Cậu đặt tên này cho tôi à?"

Câu hỏi này may mắn kéo Giang Thần Ngộ ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu "ừ" một tiếng.

"Sao lại đặt như vậy?" Thật ra Triển Cận cũng đoán được lý do. Nếu lỡ ai đó nhìn thấy tên lưu trong danh bạ thì sẽ không nhận ra đó là hắn.

"Vậy cậu đặt cho tôi là gì?" Giang Thần Ngộ hỏi.

"Tên của cậu." Triển Cận nói: "Tôi không giống cậu, thích chơi trò này."

Giang Thần Ngộ: "..." Sao câu này nghe kỳ kỳ.

"Hình như cậu ta gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn đấy." Triển Cận chỉ vào điện thoại của Giang Thần Ngộ, hỏi có phải hai người đang cãi nhau không.

Giang Thần Ngộ trông không muốn nói nhiều, chỉ bảo là không có chuyện gì. Cậu cũng không trả lời tin nhắn mà thoát ra ngoài. Bất chợt ngước lên, Giang Thần Ngộ hỏi: "Thật sự là tên thật à?"

Triển Cận nhìn vào mắt cậu vài giây, cười: "Cậu không tin à?"

Giang Thần Ngộ không nói chuyện.

Triển Cận thở dài: "Được rồi, không phải tên thật."

"!" Giang Thần Ngộ thật ra chỉ muốn kiểm tra xem trong điện thoại của hắn có gì ứng dụng mờ ám nào không, ai ngờ hắn lại thật sự không lưu tên thật cho cậu.

Không hiểu được suy nghĩ của cậu, Triển Cận lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho Giang Thần Ngộ. Hiển thị trên màn hình là số của Giang Thần Ngộ, được lưu với cái tên "Bạn học Giang."

Tên gọi này không phải quá mờ ám, nhưng cũng không hoàn toàn nghiêm túc, mang chút đùa cợt chỉ có hai người mới hiểu rõ.

Cuối cùng thì chuyện ứng dụng cũng không thành, Giang Thần Ngộ bước vào phòng cho khách, thấy chăn đệm đều đã được trải, cậu thoáng liếc nhìn tay Triển Cận, cảm nhận được ánh mắt của Giang Thần Ngộ, hắn liền hơi động tay một chút, mỉm cười bảo sau khi xoa bóp đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

"Ngủ sớm đi." Triển Cận nói: "Ngủ ngon."

Tắt đèn, Giang Thần Ngộ nằm trong chăn, trên đó có mùi nắng nhẹ nhàng, cậu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người mình, cả áo ngủ cũng mang theo chút hương, giống với mùi trên người Triển Cận, nhưng có cảm giác mùi của hắn dễ chịu hơn nhiều.

Sáng hôm sau, khi Triển Cận tỉnh dậy, Giang Thần Ngộ đã dậy từ sớm, hắn mở cửa bước ra ngoài, thấy Giang Thần Ngộ đang phơi đồ. Hắn nhìn kỹ thì hóa ra Giang Thần Ngộ đang cầm chiếc qυầи ɭóŧ của hắn.

Triển Cận kéo cửa ban công, nhìn đồ vật trong tay cậu: "Cậu cầm cái này làm gì?"

"Không phải tay cậu bất tiện à?" Giang Thần Ngộ nói: "Tôi thấy để ở đó... tiện giặt giúp cậu luôn."

Triển Cận nhìn có vẻ hiền hoà, nhưng thực tế lại là người có cảm giác về ranh giới riêng tư rất mạnh, đồ đạc trong nhà đều thuộc về phạm vi cá nhân của hắn, trừ người làm đến dọn dẹp, hắn rất ít khi để cho người khác chạm vào đồ riêng tư của mình. Nói một cách nghiêm túc thì từ khi có thể tự chăm sóc bản thân, Giang Thần Ngộ là người đầu tiên chạm vào qυầи ɭóŧ của hắn.

"Cậu thật là..." Trai thẳng đôi khi ngây ngô đến quá mức.

Kể từ khi Giang Thần Ngộ đột ngột xuất hiện ở cửa nhà hắn tối qua, dường như có điều gì đó đã không còn như trước nữa.

"Sao vậy?" Giang Thần Ngộ lần đầu tiên giặt đồ lót cho người khác, lúc đó mới tỉnh dậy, chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhưng thấy vẻ mặt của Triển Cận, tự dưng cậu hơi hồi hộp.

"Đảm đang ghê." Triển Cận lấy chiếc qυầи ɭóŧ từ tay cậu, treo lên, nghiêng người nói: "Tôi phải thưởng cho cậu mới được."

Thưởng? Thưởng cái gì?