Sau Khi Sống Lại, Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt

Chương 30: Mua gà con

Nàng đi thẳng vào trong, tìm ra hai loại mình thích ăn nhất, mua mỗi loại hai ký rưỡi, tổng cộng hết tám mươi đồng.

Đút một miếng bánh vào miệng, vị ngọt tràn khắp khoang miệng, miếng bánh vừa dẻo vừa mềm, ăn thật sự quá ngon, số tiền này tiêu đúng chỗ rồi.

Tiếp tục đi về phía trước là một hiệu thuốc bắc, vừa hay có hai người đi từ trong cửa hàng ra, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Uống thuốc kiểu này thật sự là không duy trì nổi. Một bao thuốc như vậy mà những một lượng bạc, nhà ai mà có bệnh nhân thì khánh kiệt mất."

"Ai nói không phải chứ, biết rõ là đắt lại không thể không mua. Cho nên nói sức khỏe rất quan trọng, ngày thường phải chú ý giữ gìn, ngàn vạn lần đừng để sinh bệnh."

Bóng người càng đi càng xa, nhưng bên tai nàng vẫn còn quanh quẩn lời mà hai người kia nói.

Uống thuốc đắt, mà xem bệnh cũng đắt, chuyện này thì thời đại nào cũng vậy, nàng nâng tay sờ cằm, như đang suy nghĩ.

Thôn Thanh Sơn dựa núi, trên ngọn núi kia ngoại trừ con mồi thì còn có đủ loại thảo dược, mà những thảo dược đó đều có thể bán lấy tiền!

Nghĩ vậy nàng lập tức phấn chấn hẳn lên. Nàng đang lo nghĩ nên kiếm tiền như thế nào, bây giờ không phải đã có cách rồi sao.

Nàng ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu của cửa hàng thuốc bắc, nhớ kỹ ba chữ Hồi Xuân Đường, lần sau nàng sẽ hái chút thảo dược đưa tới đây xem có thể tiêu thụ được không.

Thân là một dị năng giả hệ mộc, thân thiết với cỏ cây, thì việc tìm kiếm thảo dược đối với nàng không phải chuyện khó.

Trong lòng đã có tính toán nên nàng cũng không tính tiếp tục dạo nữa, đi thẳng tới chỗ bán gà con.

Nàng sẽ nuôi mấy con gà mái đẻ trứng, bản thân ăn không hết thì có thể đưa cho cha mẹ và đệ đệ ăn, không hết nữa thì có thể gom lại đem bán lấy tiền.

Không phải Chu thẩm nói cách vài ngày sẽ gom được một giỏ trứng gà đem bán sao, nàng cũng có thể gom lại.

"Tiểu nương tử muốn mua gà con sao, nhìn mấy chú gà con này có tinh thần lắm này."

Người phụ nữ bán gà con chừng bốn mươi mấy tuổi, thấy nàng đứng xem gà con thì vội vàng nhiệt tình tiếp đón.

Trịnh Nguyệt Kiều nhìn ngắm một hồi, thấy đám gà con này quả thực rất hoạt bát, đầy sức sống, mới hỏi: "Bao nhiêu tiền một con?"

"Hai đồng một con, giá này của ta không phải nói thách đâu."

Chẳng biết tại sao bà ấy lại phải cố tình giải thích thêm một câu như vậy, Trịnh Nguyệt Kiều không khỏi ngước mắt lên nhìn bà ấy một cái.

Người đàn bà lại khẽ cụp mắt xuống, trong lòng có chút khó chịu.

Phải biết, việc ấp trứng không hề dễ dàng, cần phải có thời gian để ấp từ từ, trong một trăm trứng luôn có khoảng ba bốn mươi trứng xấu. Sau khi ấp nở gà con còn phải cẩn thận chăm sóc, nếu bất cẩn một chút thôi là sẽ chết mấy con.

Tóm lại, việc buôn bán này rất tốn kém.

Đương nhiên là vẫn có thể kiếm được tiền, nếu không kiếm được tiền thì bà ấy còn buôn bán làm gì nữa, chỉ là kiếm được mấy đồng tiền công mà thôi.