Sau Khi Sống Lại, Đường Tỷ Không Muốn Ta Sống Tốt

Chương 29: Mong bán được giá cao

Nàng báo một cái giá vừa phải, hy vọng có thể bán xong nhanh một chút, để thời gian dài, có nhiều người tới bán thú rừng thì khả năng cao là sẽ bán không hết.

Thấy nàng thành tâm bán đồ, người kiểm tra cũng thoải mái, bốn con thỏ cùng bốn con gà rừng đều mua hết, chớp mắt nàng đã có trong tay bốn trăm đồng.

Hai bên tiền trao cháo múc, nàng cầm tiền đồng nặng trịch trong tay, trong lòng cũng rất vui sướиɠ.

Nàng không ở lại lâu, lập tức cõng gùi đi.

Khi Triệu Viễn Sơn mang con mồi tới nơi thì cũng không chú ý lắm, nhưng Trịnh Nguyệt Nga đi bên cạnh hắn thì lại thấy được bóng dáng nhẹ nhàng của Trịnh Nguyệt Kiều, trong lòng không khỏi thắc mắc, nó bán hết con mồi nhanh như vậy sao?

Lúc ở trên thuyền, Trịnh Nguyệt Kiều cũng không đậy gùi lại, nên Trịnh Nguyệt Nga đương nhiên biết nàng vào thành để làm gì, trong lòng có phần không vui.

Nàng ta cảm thấy, mọi việc của đối phương quá thuận lợi.

Trong lòng không vui chỉ duy trì một chớp mắt, rất nhanh, lực chú ý của nàng ta đã chuyển sang đống con mồi nhà mình.

"Viễn Sơn, thú rừng này chúng ta bán bao nhiêu một cân?"

Làm nương tử thợ săn, nàng ta khá rõ giá cả mua bán. Thực ra không chỉ nàng ta, mà đám đàn bà trong thôn đều biết rõ giá cả của đám thú rừng, gia súc này, trong nhà mà cần dùng tiền gấp thì những thứ này đều có thể đổi thành tiền, nếu không biết rõ thì sẽ bị người ta lừa.

Nàng ta hỏi như vậy là hy vọng thú rừng nhà mình có thể bán được giá tốt hơn, kiếm thêm chút bạc.

Nàng ta biết trong thôn có không ít người nói nhà bọn họ không có đất, nếu có thể tích một khoản tiền, mua mấy mẫu đất là có thể chặn miệng mấy người đó rồi.

Chỉ là nếu phải tích tiền thì sẽ phải sống tằn tiện, mà nếu phải thực sự khiến bản thân phải sống khổ thì nàng ta lại không thích.

Hiện tại chỉ có thể hy vọng bán được thêm tiền.

Triệu Viễn Sơn cúi đầu nhìn, con mồi hôm nay không ít, đặc biệt là con dê núi này, có thể bán được hơn một ngàn đồng, nếu báo giá cao hơn có lẽ sẽ không có người mua.

Con mồi chỉ khi bán đi mới đáng giá, không bán được thì chỉ có vứt đi.

"Mười hai đồng!" Hắn thường đi bán thú rừng, cho nên rất rõ giá cả thị trường.

"Giá này có hơi thấp. Chàng xem con dê núi này mập như vậy, hay là bán mười ba đồng đi!"

Nhiều thêm một đồng, thì cũng sẽ có thêm mấy chục đồng.

"Cũng được, nghe lời nàng!"

Triệu Viễn Sơn thuận theo, gật đầu.

Trịnh Nguyệt Kiều chậm rãi đi dọc con phố, thỉnh thoảng ngó nghiêng nhìn đây nhìn đó.

Trên phố rất náo nhiệt, bày rất nhiều hàng quán, có quán bán bánh bột ngô, đồ chơi làm bằng đường, mấy thứ nhỏ xinh như hoa cài tóc..., cũng có bán rau, bán cá, bán tôm.

Huyện Hà Lạc gần sông nên có không ít người đánh bắt cá, dựa núi thì ăn núi, mà dựa nước thì ăn nước.

Đi ngang qua một cửa hàng bán vải, nàng đứng ngoài nhìn đôi lần rồi đi qua luôn.

Tiền trong tay nàng thật ra đủ để mua vải, nhưng mà chưa cần phải mua, nếu muốn làm áo xuân thì trong nhà vẫn còn vài cuộn vải, do mẹ chồng đã mất của nàng để lại, tuy màu sắc không đẹp, nhưng vẫn có thể sử dụng.

Tiếp tục đi về phía trước, chính là một cửa hàng điểm tâm, nàng mới đi tới cửa đã ngửi thấy mùi bánh ngọt thơm lừng.

Thế này thì làm sao mà chịu nổi!