Cô quay lại nói với ba lúc này đang ngồi phệt xuống đất, mồ hôi nhễ nhại: “Ba ơi, hay là để con từ từ mang đồ lên phòng, ba nghỉ ngơi một lát đi nhé.”
Nghe vậy, Đinh Sơn lập tức đứng dậy, khoác ba lô lên vai bước đi, không chịu ngồi lại.
Đinh Viện vừa phải giữ mẹ khỏi bị lạc, vừa giúp ba mang vác đồ đạc, đoạn đường ngắn ngủi mà chẳng khác gì một chuyến hành trình dài cả.
Sau đợt mở rộng khuôn viên năm ngoái, toàn bộ sinh viên khóa mới của trường Đại học Thượng Hải đều được bố trí vào dãy ký túc xá mới.
Khi vừa tới nơi, Đinh Viện nghe mấy chị khóa trên đang xuýt xoa: “Đúng là may mắn, ký túc xá bốn người một phòng, có cả nhà vệ sinh riêng, quan trọng nhất là còn có chỗ tắm luôn, chứ như bọn mình muốn tắm phải xếp hàng cả buổi.”
Đinh Viện thầm trầm trồ. Điều kiện này tuyệt thật đấy, nghĩ đến hồi cấp ba cô ở phòng mười hai người, nửa đêm muốn đi vệ sinh còn phải cầm đèn pin mới mò ra ngoài được.
Ký túc xá của Đinh Viện nằm ở tầng sáu. Khi Đinh Sơn cõng một đống hành lý leo đến nơi, áo quần đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, vải áo dính chặt vào cơ thể.
Bên trong phòng ký túc đã bị phụ huynh chen chúc đến chật kín. May mắn là giường trên bàn dưới, không cần phải tranh giành chỗ trên dưới. Vị trí của Đinh Viện nằm sâu nhất bên trong, không còn như thời cấp ba, mỗi lần đến giờ phải đi tắt đèn vì nằm cạnh cửa sổ.
Dưới giường đối diện của Đinh Viện là một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang lau bụi trên bàn. Cô gái đứng cạnh thấy Đinh Sơn vào, kéo nhẹ tay áo người đàn ông: "Ba, ba tránh qua chút, đang chắn đường người ta rồi kìa."
Người đàn ông trung niên quay lại, lịch sự chào hỏi. Đinh Sơn hơi lúng túng gật đầu, từ từ đặt balo xuống cạnh chỗ của Đinh Viện.
Mã Thu Phương kéo tay Đinh Viện, dắt cô ra ngoài cửa. Bà nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên mặt con gái rồi nói: "Mẹ và ba phải đi rồi, đón được vé rẻ nhất, nếu không kịp thì phí tiền vé mất."
Trong lòng Đinh Viện dấy lên cảm giác luyến tiếc không nỡ.
Mã Thu Phương thở dài rồi tiếp tục nói: "Tiền mẹ đưa cho con phải tiêu thật tiết kiệm vào nhé, năm nay mưa nhiều, nhà mình chẳng có thu nhập gì mấy."
Bà cứ liên tục lẩm bẩm: "Ban đầu chỉ định để ba con đưa con đi, nhưng ông ấy nhất quyết kéo mẹ đi cùng. Thêm mẹ lại tốn thêm mấy trăm tệ tiền vé, mấy tiền này để mua đồ bổ dưỡng cho em trai con thì tốt biết mấy."
Đinh Viện cụp mi mắt xuống, khẽ đáp: "Con biết rồi ạ."
Mã Thu Phương quay vào trong phòng gọi: "Lão Đinh, đi thôi!"
Giọng bà khá lớn, khiến mọi người trong phòng quay đầu nhìn ra. Đinh Viện cảm nhận ánh mắt đổ dồn về phía mình, gương mặt của cô bất giác nóng bừng lên.
Đinh Sơn bước ra, còn chưa kịp dặn dò thêm đôi lời thì Đinh Viện đã giục: "Ba, mình đi thôi."
Đinh Sơn "ờ" một tiếng, rồi lại im lặng không nói gì thê.
Đinh Viện đưa ba mẹ đến cổng trường, nói: "Ba mẹ, trời nóng thế này, hay là bắt taxi về đi."
Mã Thu Phương không muốn bỏ thêm tiền, bà mới kéo một tình nguyện viên, hỏi: "Cháu ơi, cho cô hỏi đường nào đón được xe buýt tới ga Bắc Thượng Hải vậy?"
Tình nguyện viên kiên nhẫn chỉ dẫn: "Cô ơi, cô đi ra ngoài cổng trường, đi thẳng tới chỗ rẽ, bắt xe buýt số 2, xuống ở đường Đông Châu Bắc, sau đó chuyển sang xe số 17, đi đến bến cuối là tới ga Bắc Thượng Hải ạ."
Mã Thu Phương tươi cười cảm ơn tình nguyện viên: "Cảm ơn cháu nhé."
Bà quay sang khẽ nói với Đinh Viện: "Học hỏi đi, thấy người ta cư xử khéo léo chưa."
Đinh Viện đáp: "Con biết rồi."
Bà vẫn chưa yên tâm, dặn dò thêm: "Con mà không biết đi thế nào thì cứ gọi điện cho mẹ."
Mã Thu Phương lườm cô một cái: "Mẹ con không phải đứa ngốc. Về đi, lo mà sắp xếp đồ đạc gọn gàng vào. Khi nào mẹ với ba về đến nhà sẽ gọi cho con."