Chương 1
Đầu tháng Chín, thành phố Thượng Hải nhộn nhịp hẳn lên khi sinh viên từ khắp mọi miền đất nước đổ về đây, sẵn sàng mở ra một chương mới của cuộc đời mình. Đinh Viện cũng không ngoại lệ.
Ngồi trong xe taxi, cô áp mặt vào cửa kính, dõi theo những tòa nhà cao tầng nối nhau lướt qua. Những cảnh tượng từng chỉ được thấy qua màn hình nay hiện lên rõ ràng ngay trước mắt, khiến gương mặt bình thản của Đinh Viện dần lộ vẻ phấn khởi. Thế nhưng, niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu khi bị câu hỏi của mẹ cắt ngang.
Mã Thu Phương kinh ngạc nói với bác tài: “Anh gì ơi, sao mới mười mấy phút đã tính giá đến hơn ba chục tệ rồi vậy?”
Nghe giọng ngoại tỉnh của bà, tài xế liếc mắt rồi không mấy kiên nhẫn đáp: “Giờ cao điểm là thế đấy.”
Bà quay sang nói với ba cô là Đinh Sơn: “Ông xem còn bao xa nữa mới tới trường vậy?”
Ông lấy điện thoại tra bản đồ rồi trả lời: “Còn ba cây số thôi.”
“Ba cây số á?” Mã Thu Phương rướn người tới trước, nói với tài xế: “Anh dừng ở phía trước đi, chúng tôi tự đi bộ cũng được.”
Ánh mắt Đinh Viện rời khỏi khung cảnh ngoài xe, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt thoáng qua của bác tài – biểu cảm khó diễn tả nhưng cô lập tức hiểu rõ. Cô khẽ cắn móng tay, cảm giác như có gì đó đè nén nơi l*иg ngực, khiến sự phấn khích khi đặt chân đến thành phố phồn hoa này bỗng như bị dội một gáo nước lạnh.
Mã Thu Phương quay sang thì thầm dặn dò cô: “Nửa năm nữa em trai con lên lớp mười hai rồi, nhà mình còn nhiều khoản phải lo, phải để dành cho nó tiền học đại học nữa. A Viện à, con cũng hai mươi tuổi rồi, nên biết thông cảm với khó khăn của gia đình rồi đấy.”
“Con biết rồi ạ.”
Đinh Viện nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Tình cảnh lúc này đã tốt hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Nửa tiếng trước, khi ba người xuống nhầm xe buýt, cô còn chuẩn bị tinh thần chờ xe khác, nhưng ba mẹ lo cô trễ buổi đăng ký nên đã quyết định bắt taxi. Dù có phải xuống đi bộ tiếp thì cũng đã tiết kiệm được kha khá đoạn đường. Huống chi ở quê, cô vẫn thường đi bộ nên ba cây số chẳng thấm vào đâu.
Xe dừng ở đầu hẻm, bác tài giục: “Nhanh lên, cảnh sát giao thông tới là tôi bị phạt đấy!”
Đinh Sơn cười trừ rồi vội đáp: “Xin lỗi nhé.” Rồi ông nhanh nhẹn lôi từng túi hành lý đựng chăn gối trong bao tải ra khỏi cốp xe.
Ba của Đinh Viện đeo chiếc ba lô nặng trịch lên, tay còn xách thêm xô nước và bình nước, bước đi chậm chạp. Đinh Viện nhìn những người qua lại hai bên đường, ai cũng ăn mặc chỉn chu, sành điệu thì bỗng thấy chột dạ. Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ bị cười nhạo thôi.
Nghĩ vậy, nhưng rồi cô vẫn không nén được mà giành lấy bình nước từ tay ông, tươi cười nói: “Ba để con cầm cho.”
Đinh Sơn nâng lại chiếc túi nặng trên lưng, cười đáp: “Không sao đâu, đống này nhẹ hơn mấy bao lúa ở nhà nhiều mà con.”
Mã Thu Phương thì lau mồ hôi trên trán, không ngớt xuýt xoa: “Ở thành phố lớn khác thật đấy. A Viện à, con cố gắng học hành cho tốt vào, mai sau ba mẹ còn được nhờ.”
Chưa để Đinh Viện kịp đáp, Đinh Sơn đã càu nhàu: “A Viện mới học năm nhất thôi mà bà đã nghĩ xa thế rồi.” Nói xong, ông hối thúc: “Đi nhanh nào, gần tới rồi.”
---
Trước cổng trường Đại học, các anh chị sinh viên tình nguyện đang giơ cao biển chào đón tân sinh viên, bảo vệ đứng xếp hàng duy trì trật tự.
Đinh Viện đi qua dòng người đông đúc, theo chỉ dẫn của bảng thông báo mà đến khu vực báo danh của khoa Ngữ văn. Cô chọn ngành này không vì lý do đặc biệt, chỉ đơn giản là vì có thể dễ dàng thi vào làm công chức, mong rằng sau này có thể có một công việc ổn định, không đến nỗi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.
Điền xong phiếu, nhận bộ quân phục dành cho kỳ quân sự đầu năm, cô được cấp thẻ ký túc xá và thẻ sinh viên.