Bất Độ

Chương 4: Đao thứ tư

Tần Quảng vương chợt nghe thấy vấn đề này, sửng sốt một chút, ông ta chỉ nói tiểu ác quỷ này không có kiến thức gì, ngay cả một từ ngữ đơn giản như vậy cũng không hiểu.

"Tôn chủ không nói cho ngươi biết ý nghĩa của nó sao?" Ông ta rót cho mình một chén rượu ngon, bày ra một bộ dạng làm thầy tốt.

Tạ Huyên chưa từng hỏi Phượng Tuân vấn đề này, Phượng Tuân quá cường đại cũng quá thông minh, không bằng một Tần Quảng vương bị một ly rượu mê hoặc trước mắt này, nàng vẫn kiêng kỵ hắn.

Tần Quảng vương uống một ngụm rượu, trầm giọng nói: "Toàn bộ Minh giới Phong Đô của chúng ta chính là một hệ thống cực lớn, mỗi Thập điện Diêm vương đều xử lý linh hồn chúng sinh từ cầu Nại Hà tới, duy trì công bằng và ổn định của lục đạo luân hồi... Nói dễ hiểu hơn là các bước ủ thành một vò rượu ngon này cũng tạo thành một hệ thống, bí quyết của người ủ rượu, niêm phong lâu dài trong hầm rượu, còn có ẩn trong rượu là sinh mệnh nho nhỏ không nhìn thấy... Bọn chúng cùng nhau cố gắng mới trở thành tựu một chén rượu ngon thuần hương như vậy."

Tạ Huyên: "?" Cái ta hỏi chính là hệ thống này sao? Ta đang hỏi về loại hệ thống nói chuyện và giao tiếp!

"Rượu này của ngươi thơm thật, nói, ngươi mua ở quán rượu nào? Hôm nào ta đến nếm thử." Tần Quảng vương nheo mắt hỏi: "Tay nghề của sư phụ ủ rượu rất tốt."

Tạ Huyên: "Trộm ở nhà Phượng Tuân."

Tần Quảng vương sợ đến mức không có từ nào trong điển tịch công pháp có thể miêu tả: "Sao ta dám uống đồ của tôn chủ chứ?"

"Không có hệ thống biết nói sao?" Tạ Huyên mặc kệ sự kinh hoảng của ông ta, vẫn hỏi, nàng vốn là ác quỷ mới sinh, còn chưa hình thành logic và tính cách hành sự hoàn chỉnh, ở chung với Phượng Tuân lâu, tính tình của nàng cũng miễn cưỡng trầm tĩnh lại.

Hình thái như vậy có thể đẩy nhanh hiệu suất giao tiếp, có thể đạt thành mục đích của mình, cho nên lúc này Tạ Huyên cũng có vẻ hết sức bình tĩnh.

"Hệ thống không phải người." Tần Quảng vương hướng Tạ Huyên khoát ngón tay, vẫn không nhịn được uống rượu - không hổ là rượu tôn chủ tự tay ủ, uống rất ngon: "Hệ thống là một loại sự vật tạo thành chỉnh thể."

Trong sách viết như vậy, Tần Quảng vương cũng giải thích như vậy, Tạ Huyên không thể có được đáp án mình muốn.

"Trả lại cho ta." Tạ Huyên ôm bình rượu trở về, nàng không đạt được mục đích, có chút tức giận, cũng lộ ra một ít bộ mặt thật ích kỷ ác độc.

Tần Quảng vương lau miệng, ông ta vê chòm râu cẩn thận quan sát nữ quỷ này, không thể không nói hiện tại nàng đúng là có chút hình dạng con người, chỉ là lạnh lẽo trong ánh mắt kia vẫn làm cho người ta không nhịn được muốn đánh đập.

Ác quỷ như vậy thả tới Nghiệt Kính đài đi, nhất định sẽ phán xét nàng xuống mười tám tầng địa ngục chịu muôn vàn hình phạt?

Tần Quảng vương bỗng nhiên có chút tò mò nếu Tạ Huyên bị Nghiệt Kính đài chiếu sẽ có kết quả như thế nào, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên trải qua trăm ngàn năm ông ta mới nhìn thấy ác quỷ.

"Tiểu cô nương, muốn xem pháp bảo của bổn vương không?" Tần Quảng vương hưng trí bừng bừng hỏi.

"Không." Tạ Huyên tiếp tục cúi đầu nghiên cứu công pháp quỷ tu trong tay.

"Muốn biết vì sao có linh hồn kiếp này là loài người, kiếp sau lại trở thành cỏ cây không?" Tần Quảng vương nhớ tới Phượng Tuân cũng dặn dò mình để Tạ Huyên làm quen Phong Đô một chút, liền mượn chuyện này bắt đầu thực hiện chức trách của mình.

"Không." Tạ Huyên đối với tất cả mọi chuyện đều không có hứng thú - lúc này nàng còn không biết Minh giới đến tột cùng là một nơi như thế nào, nàng cũng không biết sổ sinh tử trong tay Tần Quảng vương ghi lại bí mật của chúng sinh.

"Ác quỷ nhỏ, ngươi không nhìn cũng phải đứng lên xem, đây là mệnh lệnh của tôn chủ." Tần Quảng vương giống như tức giận, chống nạnh hù dọa, ngoại trừ thân phận Thập điện Diêm vương, bản thân ông ta kỳ thật là một tiểu lão đầu đáng yêu.

Tạ Huyên nhíu mày, nàng nghĩ, lại là cái tên Phượng Tuân đáng ghét kia - dù sao hắn ở Minh giới, gọi hắn là quỷ cũng không quá đáng.

Nàng ngồi tại chỗ, không muốn động đậy, thẳng đến khi Tần Quảng vương nói đến một ít tin tức mấu chốt: "Nghiệt Kính đài có thể chứng kiến một chút cảnh tượng nhân gian, ngươi có thể chứng kiến cha mẹ của ngươi và thân nhân bằng hữu... Không đúng, tiểu ác quỷ ngươi hẳn là không có cha mẹ nhỉ?"

Tạ Huyên mạnh mẽ đứng dậy, vừa nói đến nhân gian, hận ý tràn ngập kia đã không áp chế được.

Tần Quảng vương liên tục khoát tay: "Được được được, là ta sai rồi, ta đã quên ác quỷ không từ quy tắc thiên địa bình thường dựng dục, ngươi... Ài, ngươi đừng tức giận, không có cha mẹ cũng không phải cái gì ghê gớm... Hiện tại không phải còn có tôn chủ che chở ngươi sao?"

"Ta đi xem." Tạ Huyên ra ngoài thư các, nàng nằm mơ cũng muốn trở lại nhân gian, đi phá hủy tất cả bọn họ, đây là mục đích duy nhất của nàng, chỉ cần nàng còn sống, nàng sẽ không ngừng nghĩ tới mục đích này.

Cho dù chỉ có một chút liên hệ, nàng cũng không muốn buông tha.

Lúc bọn họ ra cửa chính là ban đêm, trên trời có tuyết rơi, Minh giới và nhân gian nhật nguyệt điên đảo, lúc này nhân gian là ban ngày sáng sủa.

Tạ Huyên có thói quen đi trong bóng tối, chân nàng giẫm lên một chuỗi dấu chân thật dài trên mặt tuyết, Phong Đô có rất nhiều quỷ hồn sống ở đây. Bọn họ có rất nhiều hạng người công đức viên mãn ở nhân gian, đến Minh giới hấp thu quỷ khí có thể tu luyện hồn thể nên đã ở lại Phong Đô tu luyện để phi thăng, còn có quỷ hồn là một ít người ở Minh giới chờ đợi luân hồi, có thể là một chủng tộc nào đó trong lục đạo chúng sinh ở nhân gian quá mức thịnh vượng, vì điều tiết cân bằng giữa các chủng tộc nhân gian, những linh hồn vốn nên đầu thai đến đây cũng sẽ tạm ở lại Phong Đô, thời gian dừng lại không đều.

Tóm lại, Phong Đô rất rộng lớn cũng rất náo nhiệt, so với suy nghĩ của người khác về Minh Giới cũng không giống nhau.

Nghiệt Kính đài ở ngoại thành Phong Đô, nơi bọn họ hiện tại ở là nội thành Phong Đô, ngoại thành Phong Đô tiếp nhận tất cả quỷ mới từ cầu Nại Hà tới, Nghiệt Kính đài tọa lạc ở cửa vào ngoại thành, tất cả linh hồn đi qua nơi này đều phải bị tấm gương thiết diện vô tư này soi một lần, dùng cái này để phán xét người đó đến cuối cùng nên vào luân hồi nào, hoặc là đến Minh giới điện nào tiếp nhận hình phạt.

Đương nhiên, chỉ có quỷ hồn trên sổ sinh tử mới có thể bị dẫn tới mấy tầng địa ngục còn lại chịu phạt, ác quỷ như Tạ Huyên... Tần Quảng vương cũng không biết Nghiệt Kính đài sẽ cho nàng kết quả thẩm phán như thế nào.

Hôm nay Phượng Tuân ra ngoài vực tìm kiếm cô hồn bị mất, cho nên Tạ Huyên mới lẻ loi một mình ở Phong Đô.

Nghiệt Kính đài có vô số cửa vào, chỉ cần bước vào bên trong, tất cả linh hồn sẽ cảm giác mình đi vào một không gian lơ lửng, sau đó sẽ có một cỗ năng lượng cường đại huyền diệu xẹt qua hồn thể - bởi vì hồn thể chưa đi vào Phong Đô chưa có thực thể, cho nên cỗ năng lượng này trên thực tế là từ bên trong hồn thể trực tiếp xuyên qua, trong nháy mắt năng lượng Nghiệt Kính đài và hồn thể tiếp xúc, tất cả quang ảnh cả đời trước khi chết sẽ như cưỡi ngựa xem hoa xẹt qua, đồng thời Nghiệt Kính đài cũng sẽ sáng lên, nếu là màu trắng thuần khiết không tỳ vết, nói rõ hồn thể này khi còn sống không có tội lỗi, nếu là màu máu thì đại biểu hồn thể này tội ác ngập trời, nên tới mười tám tầng địa ngục một lần.

Sẽ là màu máu sao? Hoặc là Nghiệt Kính đài sẽ xuất hiện - màu đen hiếm có đại biểu cho linh hồn tội ác không thể tha thứ? Thời điểm Tần Quảng vương đi tới Nghiệt Kính đài, thần sắc hiền lành hòa ái vốn đã lui đi, lúc này ông ta đã là một vị Diêm vương Minh giới vô tình uy nghiêm, ông ta đứng trên hư không hắc ám, ở phía sau ông ta, vô số ánh sáng lấp lánh như mặt gương, giống như đầy trời sao - chúng là tất cả linh hồn đang tiếp nhận thẩm phán trong nháy mắt này.

Chính như Tần Quảng vương nói, Minh giới Phong Đô chính là một "hệ thống" to lớn, nó chịu tải đâu vào đấy, xử lý hàng triệu linh hồn, thưởng phạt của thiên đạo, không hề phạm sai lầm.

Tạ Huyên cũng không kính sợ pháp bảo vĩ đại cổ xưa này, nàng chỉ muốn mượn cơ hội này nhìn lại nhân gian - có lẽ, từ đó tìm được cách trở lại nhân gian, chỉ cần nàng không chết, nàng sẽ không ngừng.

Lúc năng lượng khổng lồ kia của Nghiệt Kính đài xông qua thân thể nàng, nàng cũng không cảm thấy khác thường, mà cuộc đời mà Nghiệt Kính đài biểu hiện cũng mơ hồ không chịu nổi - tình huống này chỉ xuất hiện trong trí nhớ của dã thú ăn cỏ, vì những sinh vật này không có linh thức thanh tỉnh, cho nên cả đời của chúng cũng vẩn đυ.c không chịu nổi như trong mắt chúng nhìn thấy.

Cuộc đời Tạ Huyên phản chiếu trên Nghiệt Kính đài càng thêm kỳ lạ, chúng là hình ảnh quái đản sau khi bị vặn vẹo, xé rách, ghép lại, kỳ quái, quỷ dị tà ác, giống như đứa trẻ bị nguyền rủa vẽ lung tung trên giấy. Ngay cả Tần Quảng vương là thần minh cổ xưa thấy hình ảnh như vậy cũng cảm thấy tim đập nhanh, cảm giác thần thức của mình tựa hồ bị cái gì đó cổ quái làm ô nhiễm.

Nhìn hình ảnh kia, Tần Quảng vương cảm giác mình sẽ bị hao tổn thần hồn, ông ta thu hồi tâm thần, chỉ chú ý phản hồi của Nghiệt Kính đài, nàng sẽ bị phán xét thế nào.

Nhưng ánh sáng trắng tinh khiết chói mắt kia suýt nữa đẩy lùi ông ta vài bước. Làm sao... Làm sao có thể? Nghiệt Kính đài phán xét ác quỷ này là - nàng hoàn toàn vô tội?!

Nàng... không phải ác quỷ sao?

Tần Quảng vương nhào vào trước Nghiệt Kính đài, trên trán có mồ hôi lạnh rơi xuống, lúc này Nghiệt Kính đài đã bắt đầu phản xạ hình ảnh nhân gian - đây là nhân từ cuối cùng của Minh giới đối với những quỷ hồn kia, bọn họ có thể ở đây gặp lại sự vật nhân gian lúc còn sống, nhớ lại lần cuối cùng.

Loại ký ức này, có thể là hận, cũng có thể là yêu... tóm lại chúng được một chấp niệm cực mạnh chỉ dẫn.

Đột nhiên, ban ngày nhân gian rơi xuống, nữ tử tuyệt sắc hành tẩu ở giữa núi non, mặc quần áo màu xanh, dãy núi uốn lượn dưới chân nàng ta từ trên cao nhìn lại, hiện lên hình ngọa long, đầu rồng ngọa long kia chính là trung tâm hoàng mạch của nhân gian, mỗi một vị con cháu hoàng gia đều phải đi tế bái.

Trong nháy mắt này, nữ tử áo màu xanh cảm giác được trong hư không tựa hồ có thứ gì đó đang nhìn trộm nàng ta, ánh mắt thù hận lạnh như băng kia phảng phất đầy độc ác, ban ngày mà cả người toát mồ hôi lạnh.

"Hệ thống-" Nàng ta gọi đồng bọn bên cạnh mình, mồ hôi đã thấm ướt xiêm y.

Nàng không biết, đối với Tạ Huyên mà nói, chỉ liếc mắt nhìn trộm nhân gian cũng phải trả giá như thế nào, ánh mặt trời nhân gian là ánh mặt trời chân chính, mà không phải ánh sáng mờ mịt ban ngày ở Phong Đô.

Ánh mặt trời chiếu trên người nàng, thiêu đốt hồn thể của nàng thành từng lỗ lớn loang lổ, đau đớn thực cốt xuyên tim truyền khắp toàn thân, Tạ Huyên đau đến cuộn mình lại.

Nàng biết mình sẽ như vậy, nhưng nàng nhất định phải nhìn cái kia!

Tạ Huyên có cảm giác thân thể của mình đau đớn không ngừng, giống như rơi vào vực sâu không đáy, dường như nàng đã hình thành thói quen tuyệt vọng như vậy, chỉ tùy ý để mình rơi xuống, cũng không ôm chút hy vọng có người kéo nàng lên bờ.

"Tưởng Tử Văn-" Tạ Huyên ý thức trong hoảng hốt, giọng nói mang theo giận dữ vang vọng trên hư không Nghiệt Kính đài, như thần phạt giáng lâm, mênh mông bao la, toàn bộ Phong Đô, cũng chỉ có hắn mới dám gọi thẳng tên thật Tần Quảng vương.

Một đạo quang mang màu xanh nhạt chợt lóe lên, Phượng Tuân cầm kiếm phi thân xuống, ôm chặt nàng đang rơi xuống vào trong ngực.