Bất Độ

Chương 3: Đao thứ ba

Tầm mắt Phượng Tuân hơi buông xuống, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh sương mù mênh mông được vải đen bao quanh trước mắt, nhưng hắn nhớ rõ tóc trên đỉnh đầu của nàng rối bù xù, có vẻ đã lâu nàng chưa chải tóc, giống như là một con dã thú mới bị bắt về.

Giọng nói hạ thấp tựa như đang thổ lộ bí mật: "Đương nhiên, ta biết ngươi không phải người."

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã biết nàng là thứ tồn tại gì.

Tạ Huyên sửng sốt một chút, nàng nhìn giáp vai màu đen lóe ra trên người hắn, lại cúi đầu phát ra âm thanh trào phúng.

Sự xao động gần như sắp chết của nàng cuối cùng cũng được trấn an, điều này khiến cho du͙© vọиɠ công kích của nàng giảm bớt rất nhiều, sau khi xác nhận Phượng Tuân sẽ không động thủ với nàng, nàng trở nên an tĩnh hơn.

"Không biết nói, không biết chữ, trên sổ sinh tử không có tên." Sau khi mặc quần áo cho nàng, Phượng Tuân gỡ tấm lụa đen bịt mắt xuống, cúi người nhìn nàng, tầm mắt ngang hàng với nàng.

Giọng nói của hắn có vẻ buồn rầu: "Ta nên xử lý ngươi thế nào đây?"

Con ngươi đen đến tỏa sáng của Tạ Huyên nhìn chăm chú vào hắn, hồi lâu mới thong thả trừng mắt, nàng có chuyện muốn làm, hận ý bị nhốt trong l*иg giam như mạng nhện giăng khắp suy nghĩ.

Gϊếŧ nàng ta, phá hủy cái gọi là hệ thống kia, đem tất cả đồng lõa, hoàng mạch, hoàng tộc, hoàng thành... Nàng muốn chúng biến mất hoàn toàn trên đời này.

Bàn tay to với khớp xương rõ ràng hạ xuống, che trước mắt Tạ Huyên, che khuất tầm mắt của nàng, hận ý ác độc trong mắt nàng không hề che giấu, như lưỡi đao tôi độc, làm cho hai mắt người ta đau nhói. Mặc dù Phượng Tuân không thường cùng người khác trao đổi, nhưng rất thông lõi đời, hắn chỉ thông qua một ánh mắt có thể nhìn ra Tạ Huyên muốn làm gì.

"Đã chết rồi, chỉ có thể thông qua luân hồi trở về nhân gian, ngươi không thể nhập luân hồi." Phượng Tuân giải thích với Tạ Huyên: "Ngươi rất nguy hiểm, ta không thể thả ngươi, cho nên ở lại bên cạnh ta được không?"

Lúc trước, hắn độ hóa tướng quân giáp đồng trên chiến trường cổ, hắn cũng thu phục như vậy, linh hồn bi oán chịu khổ vốn không nên chịu, hắn vì bọn họ mà trở về bồi thường - hắn biết không cách nào độ hóa tất cả linh hồn trên thế gian này, nhưng đối với hồn thể trước mắt mà nói, ý nghĩa này rất trọng đại.

Hắn có chủ nghĩa lý tưởng nhân từ, tuy có tu vi cường đại và địa vị rất được tôn sùng, nhưng lại giống như đứa trẻ mới vào thế gian.

"Chờ Minh giới xong chuyện, ta sẽ trở về Thần giới, đến lúc đó ngươi nên tu luyện tới Thần Hồn cảnh, ngươi so một đạo với ta, cũng có thể được phong thần vị." Trong dân gian có rất nhiều thần thoại truyền thuyết miêu tả thần tiên trên trời thu phục tà ác yêu vương đến hầu hạ dưới trướng cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, quả thật có rất nhiều tiên nhân thần giới sẽ làm như vậy.

Dăm ba câu, đạp phá thiên chướng, một bước lên mây, điều này bắt nguồn từ sự ban ơn của vị tiểu thần tiên thiện lương này đối với ác quỷ nho nhỏ bình thủy tương phùng.

Tạ Huyên nhìn ánh mắt nghiêm túc kiên định của hắn, cuối cùng cúi đầu, lại cắn ngón tay hắn.

Cái gì chứ? Nhốt nàng ở đây còn chưa đủ, còn muốn nhốt nàng tới Thần giới à, đó là nơi nào, lớn hơn l*иg giam sao?

Phượng Tuân vẫn không giận, dưới mặt nạ quỷ thủ đáng sợ, trên mặt hắn vẫn lóe ra thần tính, ánh sáng thương xót, giống như đôi mắt Thần Phật mà phàm nhân thành kính cung phụng.

-

"Ngươi tên là Tạ Huyên." Trong một tiểu viện bình thường ở Phong Đô, Phượng Tuân đề bút viết tên nàng lên tờ giấy trước mặt Tạ Huyên.

Hiện tại Tạ Huyên có thể nói được một ít âm tiết đơn giản, Tần Quảng vương vốn tốt bụng lo lắng Phượng Tuân mệt mỏi, tìm cho Tạ Huyên một vị tiên sinh dạy học đã chết không bao lâu, để cho nàng ta thay Phượng Tuân dạy Tạ Huyên biết chữ, nhưng tiên sinh dạy học kia vừa thấy Tạ Huyên không có hai mắt, đã bị ánh mắt phi nhân của nàng dọa cho sợ đến mức chạy lăn ra ngoài. Có việc này, Phượng Tuân đành tự mình dạy Tạ Huyên biết chữ.

"Tạ Huyên." Tạ Huyên ở trước mặt Phượng Tuân cũng ngoan ngoãn, bởi vì nàng phát hiện bất luận mình phản kháng công kích như thế nào cũng không tổn thương được hắn, hành động của nàng thậm chí không thể khiến cho tâm tình của hắn biến hóa, khóe môi hắn hơi cong lên, vĩnh viễn hàm chứa một nụ cười kiên nhẫn nhạt nhẽo.

Hắn là nước cắt không ngừng, là biển không vượt qua được, là sương mù không đẩy ra được, Tạ Huyên không thể làm gì được hắn.

Nàng cầm bút, xiêu xiêu vẹo vẹo vài nét trên giấy, ghép lại thành từ đơn giản nhất.

Đầu ngón tay Phượng Tuân gõ một cái, một đạo khí vô hình cuốn lấy ngón tay Tạ Huyên, chậm rãi dẫn dắt nàng viết nét chính xác.

Tạ Huyên không thích bị khống chế như vậy, cắn răng, kéo bút mực đi về phía trước vẽ một dấu vết không hài hòa.

"Khó." Nàng giãy giụa thoát khỏi khí lưu, bỏ bút mực ra, nói ra cũng chỉ có một chữ ngắn gọn.

"Đây là tên của ngươi." Phượng Tuân kiên nhẫn giải thích: "Học sinh ở nhân gian mỗi lần nộp bài tập phu tử giao, mỗi một tờ đều phải viết tên mình."

Tạ Huyên không nghe hắn giải thích, đột nhiên quay đầu, đôi mắt hờ hững va chạm với ánh mắt bất đắc dĩ của Phượng Tuân: "Ngươi tên gì?"

Nàng nhận ra nhân vật hiện tại của Phượng Tuân chính là phu... cái gì phu?

Nàng căn bản không nghiêm túc nghe lời hắn nói.

"Ngươi têm gì? Phu..." Nàng lặp lại một lần, bắt đầu lục lại số từ trong đầu, cuối cùng nàng nhớ tới từ do vị nữ tử dạy nàng trước đây không lâu, nàng ta bị nàng dọa đến mức chạy mất, trong miệng còn nói cái gì mà phu quân cứu ta.

Nhân vật tương tự, từ ngữ nói ra hẳn cũng là một ý nghĩa.

"Phu quân." Tạ Huyên nói như đinh đóng cột.

Phượng Tuân: "!!!" Ta cũng không hề dạy ngươi thứ này.

Hắn nghiêng đầu đi, khụ khụ vài tiếng, mấy ngày nay hắn ở lại Phong Đô, đều mặc xiêm y màu đen đơn giản, ngồi nghiêng dưới hành lang, cũng có chút phong nhã của quân tử nhẹ nhàng, lúc này khuôn mặt dưới mặt nạ quỷ thủ kia đã đỏ lên.

"Không muốn nói?" Ánh mắt Tạ Huyên rùng mình, nàng nghĩ, ngay cả tên của mình cũng phải che giấu.

Nàng vốn không để ý phản ứng của Phượng Tuân, chỉ xoay đầu đi, tiếp tục nghịch cây bút mực bị mình vứt đi, chiến đấu với tên của mình.

Đợi Phượng Tuân tỉnh táo lại, hắn đã nhìn thấy Tạ Huyên cầm bút vẽ loạn trên giấy, nàng rất gầy, lúc này có chút đáng thương.

Lúc không nói chuyện với nàng, thế giới của nàng dường như chỉ có một mình nàng.

Phượng Tuân nghiêng người, bởi vì vừa rồi ngượng ngùng mà xem nhẹ nàng nên cảm thấy có chút áy náy, có lẽ là hắn có chút hoảng, cũng có lẽ là hắn phát hiện vừa rồi Tạ Huyên kháng cự với khí lưu, lần này, hắn cầm tay Tạ Huyên viết.

"Phượng Tuân." Giọng nói ôn hòa trầm thấp của hắn vang lên bên tai, nắm tay nàng lại kiên định mạnh mẽ.

Đầu bút phác họa ra nét bút mạnh mẽ, mỗi một chỗ cong cong đều ủ dột ngưng thực, duy chỉ có lúc viết đến cuối chữ "Phượng" kia, đầu bút di chuyển lên trên, mang theo tư thế tiêu sái tuấn dật, như phượng tường cửu thiên, bễ nghễ vô song.

Tay Tạ Huyên rất lạnh, tay hắn mang theo sự ấm áp, điều này làm cho nàng cảm giác cực kỳ không thích ứng, nhưng hắn ôm nàn, nàn không thể giãy thoát.

Nàng chỉ có thể nhìn tay mình bị hắn dẫn dắt viết ra nét chữ đẹp đẽ như vậy.

Trầm tư một lát, trong đầu nàng chỉ tổng kết ra một tin tức như vậy "

"Tên của ngươi thật đơn giản." Tạ Huyên bắt đầu hận cái tên trên ngọc bội của mình vì sao lại phức tạp như vậy.

"Ta muốn học tên ngươi trước." Tạ Huyên tuyên bố, nàng còn không quên mang theo tên nhân vật Phượng Tuân lúc này, dùng nó để khoe khoang từ nàng vừa học được: "Phu quân."

Phượng Tuân kết luận vừa rồi nàng không chăm chú nghe mình nói chuyện, hắn đè nhịp tim có chút nhanh xuống, sửa lại: "Là phu tử."

Tạ Huyên: "À, phu tử."

Nàng không còn băn khoăn về sai lầm của mình nữa, chỉ đi luyện tập cái tên mới học được, nàng cũng không kháng cự học tập, bởi vì nàng biết điều này sẽ làm cho nàng trở nên mạnh mẽ hơn.

Phượng Tuân ở bên nàng, từ sau giờ ngọ cho đến khi mặt trời lặn, khi mặt trời lặn, ánh đỏ kim rơi trên giấy, cuối cùng nàng học được tên của hắn.

"Phượng Tuân." Tạ Huyên lặp lại tên hắn, hỏi: "Tại sao phải cứu ta?"

Sau khi hiểu rõ thế giới này, hiểu rõ Phong Đô, nàng bắt đầu hiểu được vì sao quái vật giáp đồng ban đầu lại vứt nàng, đồng thời nàng cũng biết Phong Đô Quỷ vương đeo mặt nạ quỷ thủ này là tiểu thần tiên đến từ Thần giới.

Cho nên, tại sao hắn không tuân thủ quy tắc Phong Đô, muốn cứu nàng?

Phượng Tuân cất tờ giấy viết đầy chữ "Phượng Tuân" trên bàn đi: "Ta biết thế gian còn rất nhiều sinh mệnh đang chờ ta cứu, nhưng ta chỉ có thể cứu những gì ta nhìn thấy trước mắt."

"Hư-" Tạ Huyên muốn biểu đạt từ "dối trá" nhưng không tìm được cách phát âm, vì thế nói "suy yếu".

Có thể cũng chỉ có Phượng Tuân mới lĩnh hội được ý nghĩa của nàng từ những từ ngữ đơn giản không hợp với lời nói sau này.

"Dối trá." Lời nói của hắn hàm chứa ý cười.

Lông mi dài của Tạ Huyên run rẩy, nàng nói với hắn: "Dối trá."

Phượng Tuân nhớ tới con vẹt đồng tộc mình gặp khi còn chưa hóa hình, hắn mỉm cười gật đầu với Tạ Huyên, dường như đồng ý với cách nói của nàng.

Tính tình hắn tốt như vậy, hôm nay Tạ Huyên dùng hết chiêu cũng không làm hắn tức giận, nàng tức giận nhấc váy đi vào trong cửa.

Lúc này mặt trời chiều đã lặn, linh quang nàng chợt lóe muốn xoay người nhìn xem hắn có vụиɠ ŧяộʍ tức giận sau lưng nàng vì lời nàng nói khong.

Vì thế nàng ở chỗ tối trước cửa lắc đầu, dưới ánh sáng lờ mờ đã vào đêm dưới hành lang, Phượng Tuân ngồi cô đơn, ánh mắt của hắn xa xăm mờ mịt dưới khuôn mặt quỷ dữ tợn, khóe môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt nhếch xuống.

"Dối trá. Dối trá! Dối trá-"

Ban đêm, là ban ngày của nhân gian, thân bằng tưởng niệm người chết lại bắt đầu đốt tiền giấy, tuyết lớn lại rơi.

——

"Ngươi nói ngươi một chút, thật sự không biết ở kiếp nào tu được phúc phận - không đúng, ngươi không có kiếp trước, ài, vận khí của ngươi thật sự tốt đấy, một ác quỷ vô danh vô tính cũng có thể được tôn chủ ưu ái." Tần Quảng vương cẩn thận đánh giá Tạ Huyên, muốn từ trên người nữ quỷ này tìm được điểm không tầm thường.

Nhưng mặt của nàng xinh đẹp đến rất bình thường, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh như băng cũng giống những oán hồn ác độc lạnh như băng khác, thoạt nhìn thì đúng là như trong sách ghi chép - sách giáo khoa về ác quỷ của Minh giới.

Lông mi Tạ Huyên nhướng lên, nàng thản nhiên nhìn Tần Quảng vương, lời ít ý nhiều, nói ra mục đích hai bên trao đổi: "Tần Quảng vương, Phượng Tuân bảo ngài tìm công pháp tu luyện quỷ hồn cho ta."

"Ái chà, ngươi dám gọi thẳng tên tôn chủ, ngươi có biết hắn là ai không?" Đối với Tần Quảng vương mà nói, cảm giác nghe tên húy Phượng Tuân đã là mạo phạm.

Tạ Huyên không trả lời vấn đề không có ý nghĩa này, nàng tự lật công pháp điển tịch trước mắt, nàng vẫn lạnh như tảng đá.

Tần Quảng vương muốn cho nàng biết một ít trời cao đất rộng: "Thượng giới Thần vương đại nhân nắm trong tay vạn vật thế gian chính là phụ thân của hắn."

"Ờ." Tạ Huyên thờ ơ đáp.

"Ngươi có biết đó là chung cực vĩ đại như thế nào không?" Tần Quảng vương lại nói.

"Không." Tạ Huyên đáp lại.

"Ngươi ngươi ngươi... cũng chỉ có tiểu quỷ không có kiến thức như ngươi." Tần Quảng vương tức giận thổi râu trừng mắt.

Ngay lúc ông ta tức giận, một vò rượu ngon đã bày ở trước mặt, mùi rượu thơm ngào ngạt truyền đến, Tần Quảng vương hít hít mũi.

Tạ Huyên thẳng thắn hối lộ, không có bất kỳ vòng vo nào, nàng ở bên cạnh Phượng Tuân học tập một thời gian, cũng có thể đọc sách, cho nên cũng học được thủ đoạn lấy lòng người.

"Tần Quảng vương-" Tạ Huyên cho rằng đây chính là tên của lão đầu này: "Ta muốn hỏi ngài một chút, ngài biết "hệ thống" không?"