Trọng Nhiên

Chương 1: Giấc Mơ Cũ Quay Trở Lại

"Tiểu Tạ, nước của em sắp tràn rồi!"

Lời nhắc nhở của đồng nghiệp kéo Tạ Chi Nam thoát khỏi suy nghĩ của mình, cậu vội vàng tắt đi máy nước nóng, nhưng vẫn chậm một bước, nước sôi tràn ra từ cái ly khiến đầu ngón tay cậu bị bỏng, không khỏi kêu lên một tiếng, theo phản xạ buông cái ly ra rút tay về.

“Tay em không sao chứ?”

Cậu quay đầu lại và nhìn thấy đồng nghiệp Lý Mặc từ cửa phòng trà bước vào với cái ly trên tay, đôi mắt nhìn về bàn tay bị bỏng của mình.

Chỉ là đầu ngón tay có chút bỏng rát, hơi đỏ lên. Tạ Chi Nam cho rằng không nghiêm trọng, nói: “Không sao đâu.”

Lý Mặc xé một gói trà trái cây sấy khô, bỏ vào trong cái ly hình gấu hoạt hình màu hồng của mình, vừa để nó qua một bên vừa hỏi: “Tại sao cảm giác em có chút tâm thần không yên?”

Tạ Chi Nam rót một ít nước nóng, lại thêm nước lạnh, cười nói: “Tối qua ngủ không ngon.”

"Mất ngủ?"

Tạ Chi Nam lắc đầu, dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói, tựa như đang than thở: “…Em có một giấc mơ.”

Rất kỳ lạ, cậu lại mơ thấy Văn Quân.

Tạ Chi Nam đã thật lâu không nhớ tới anh, không biết vì sao, đêm qua anh đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của Tạ Chi Nam.

Anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng đó, đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh nhìn cậu lạnh lùng hỏi:

"Tạ Chi Nam, vì sao không cần anh?"

Từng chữ tựa như lưỡi băng, đâm vào trái tim Tạ Chi Nam, khiến cậu cảm thấy đau đớn, lại có chút ủy khuất.

Tạ Chi Nam nửa đêm tỉnh dậy, trán đổ đầy mồ hôi.

Một giấc mơ kỳ lạ, cậu nghĩ, Văn Ngôn sẽ không nói những lời như vậy.

Ít nhất sẽ không nói với cậu những lời như vậy.

Nhưng Tạ Chi Nam vẫn là cả đêm không ngủ được, bởi vì mất ngủ, tim đập rất nhanh, nặng nề, cũng rất khó chịu. Buổi sáng đi làm, cậu chóng mặt hoa mắt, mí mắt vẫn luôn nhảy liên tục, trạng thái vô cùng tồi tệ.

May mắn là không có sai sót gì trong công việc.

"Xem ra là ác mộng." Lý Mặc bình luận.

Không biết có được tính là ác mộng hay không, Tạ Chi Nam miễn cưỡng cười cười, không nói gì.

Lý Mặc lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, đang uống trà hoa quả thì đột nhiên mở to mắt nói: "Tổng tài mới của chúng ta sắp đến rồi!"

Tổng tài ban đầu đã từ chức, tổng bộ phái người mới tới quản lý nhân viên, nghe nói là cao tài sinh ưu tú vừa đi du học từ nước ngoài về, là đại công tử của một vị đổng sự nào đó, trực tiếp nhảy dù xuống để tích lũy kinh nghiệm.

Tạ Chi Nam đối với tin tức này cũng không mấy hứng thú, cậu chỉ là một viên chức nhỏ bình thường, việc điều động chức vụ của cao tầng cũng không liên quan nhiều đến cậu, dù sao nên chuyển tới thì vẫn sẽ chuyển tới.

Tuy nhiên, cậu không quen với việc thờ ơ với người khác nên dọc đường vẫn hỏi tiếp: "Đến đâu rồi?"

"Tin tức nhỏ nói đã gần đến công ty rồi.” Lý Mặc cướp đoạt tin tức trong nhóm nhỏ của công ty, sau đó không hài lòng mà nhíu mày, chậc một tiếng nói: “Vị tổng tài mới này cũng quá thần bí, người đều sắp tới rồi mà không có bất kỳ tin tức nào hắn, không biết tuổi tác, không biết ngoại hình, không biết tính cách. Chẳng lẽ có ý định cải trang vi hành?

Tạ Chi Nam nghiêng đầu nói: "Có thể?"

Động tác này nhìn ngốc ngốc, giống như một con ngỗng ngốc đầu, đang cố gắng học hỏi hành vi xã hội của con người, tuy nhiên, Tạ Chi Nam đẹp trai nên động tác này trông không hề ngớ ngẩn, nhìn còn rất ngoan.

Lý Mặc nhìn chằm chằm hắn, không khỏi thở dài: "Tiểu Tạ, em lớn lên ngoan như vậy, trước kia đi học có phải có rất nhiều người theo đuổi hay không?"

Tạ Chi Nam năm nay hai mươi bảy tuổi, nhưng nhìn rất trẻ, giống như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp.

Cậu có làn da trắng, khí chất trên người cũng thật sạch sẽ, màu tóc nhạt, lông mày và lông mi nhạt, màu mắt cũng nhạt, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt tròn, ngũ quan nhìn có vẻ hơi ngốc ngốc, khiến cậu trông mềm mại như bông.

Nhưng Tạ Chi Nam không cho rằng mình lớn lên đẹp, ngoan hẵn là cũng không dính đến. Cậu trước kia ở trong lớp học cảm giác tồn tại luôn rất thấp, vì vậy thành thật nói: “Cảm ơn chị đã khen em, nhưng em trước kia ở lớp học nhân duyên không tốt.”

Cậu không chỉ có nhân duyên không tốt, mà còn mơ hồ có xu thế bị cô lập. Một trong những lý do là do Tạ Chi Nam không thích nói chuyện với người khác.

Hai năm qua, cậu cũng cố gắng thay đổi tật xấu không nói chuyện với người khác, cho nên cuộc sống dễ dàng hơn trước rất nhiều.

"Tại sao?"

Tạ Chi Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là vì em không thích nói chuyện.”

"Thật sao?" Lý Mặc nói, "Nhưng nếu em ở trong lớp học của chúng ta, cho dù em không thích nói chuyện, cũng sẽ có rất nhiều bạn bè bằng lòng nhặt em đi."

Tạ Chi Nam ngượng ngùng lộ ra nụ cười.

Lý Mặc nhìn thấy cậu đỏ mặt, tâm tình vui vẻ cười ha ha, nháy mắt với cậu: “Tiểu Tạ, em cũng quá dễ ngượng ngùng, da mặt không thể quá mỏng, nếu không sau này khi yêu đương sẽ dễ dàng bị khi dễ."

Sau này.

Tạ Chi Nam nghe xong, rũ lông mi xuống nhìn nước trong cốc, ánh mắt phản chiếu trên vành cốc.