Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy

Chương 41

Hai người đùa một lát, dành hơn nửa buổi chiều để xây bệ bếp. Cuối cùng, bệ bếp cũng được hoàn thiện.

Tuy nhiên, Kỳ Duyên giải thích rằng bệ bếp mới cần quay tròn và nung kỹ, phải đợi hai đến ba ngày nữa mới có thể sử dụng. Trước khi có thể dùng, họ cần tìm cách giải quyết vấn đề bếp núc và thức ăn trong vài ngày tới, đồng thời tìm nguồn cung cấp nguyên liệu cho sau này.

Lúc này, Tần Dật, tóc vàng hoe, dựa lưng vào cửa, lười biếng lên tiếng: “Không thể chỉ lo kiếm đồ dùng được, suýt nữa thì quên nói với cô. Hiện tại nhà ta nợ tới 1.200 tệ rồi.”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: “Ôi trời! Nhà ta! Ôi trời!”

“Anh trai, anh không coi mình là người ngoài thiệt đó hả? Sao lại đem khoản nợ khổng lồ của mình đẩy qua cho Kỳ Duyên như thế?”



“Ding ding ding!” Kỳ Duyên lập tức quay đầu lại, ra dấu hiệu ‘dừng lại’, nghiêm túc nói lý lẽ với Tần Dật: “Tôi nhớ rõ là sau khi bán nấm trả nợ, tôi chỉ còn 80. Anh thiếu 870. Như vậy, nếu dùng khoản nợ chung của chúng ta trừ đi số nợ hiện tại, có nghĩa là cái bệ bếp này tốn 300. Chia đôi ra, mỗi người sẽ gánh 150. Vậy…”

“Hiện tại tôi thiếu 230, còn anh thiếu 1.020, ổn chưa?”

Tần Dật nhướn mày, cố tình trêu: “Trước khi xây bệ bếp, chúng ta cùng nhau sinh hoạt. Xây xong rồi, mỗi người tự gánh một phần nợ. Cô không thấy điều này có hơi quá khách sáo sao?”

Kỳ Duyên trợn mắt: “Tôi thấy anh mới là người không biết khách sáo! Đừng lề mề nữa, mau nghĩ cách kiếm tiền đi.”

Khán giả trong phòng phát sóng: “Cả giới giải trí này chỉ có mỗi Kỳ Duyên dám hung dữ với Tần Dật như thế.”

“Chỉ có Kỳ Duyên mới dám nhuộm tóc cho Tần Dật. Anh Tần chiều chuộng quá rồi. Nhưng mà hai người tóc vàng đẹp quá trời luôn [liếʍ liếʍ.jpg].”

Tần Dật rõ ràng không ngại bị Kỳ Duyên mắng, đôi mắt đào hoa của anh còn ánh lên vẻ thích thú.

Hai người mỗi người cầm một cuốn sổ tay nhiệm vụ của nhân viên công tác, chăm chú đọc.

Hai phút sau, Kỳ Duyên vỗ vai Tần Dật, chỉ vào điều thứ 13 trong sổ tay, rồi nháy mắt: “Anh nhà ngói, nhìn cái này đi! Nhìn cái này!”

Tần Dật tập trung đọc: “Nhiệm vụ số 13: Giúp dân làng lấy hàng chuyển phát nhanh (hoàn thành nhiệm vụ được thưởng 200 tệ).”

Làng Hạnh Phúc cách thị trấn khoảng 8km, nhưng đường đi rất khó khăn, chỉ toàn đất bùn, mưa xuống là không đi nổi. Vì thế, trừ khi có phiên chợ lớn, dân làng rất ít khi ra thị trấn.