Nữ Phụ Pháo Hôi Nổi Điên, Xin Các Vai Chính Mau Chạy

Chương 40

“Trên kia ơi, phải là mình thì trên kia có từ bi thế không? Tống Minh Duệ đã hại Kỳ Duyên thê thảm như vậy, giờ mang có mỗi hộp cơm đến mà bắt cô ấy phải cảm kích? Trên kia đúng là mặt dày giống anh ta!”

“Nếu xét theo lợi ích, hòa giải với Tống Minh Duệ mới là lựa chọn tốt nhất cho Kỳ Duyên. Nhà họ Tống có gia sản khổng lồ, chắc chắn sẽ giúp ích cho cô ấy rất nhiều.”

Tần Dật nhìn theo bước chân rối loạn của Tống Minh Duệ, khẽ nhướng mày rồi quay sang hỏi: “Cô đã từng làm xét nghiệm ADN với hắn chưa?”

Nhà họ Tống vừa ngu ngốc vừa hẹp hòi, thực sự không giống cô chút nào. Tần Dật nghĩ thầm: "Cô làm gì cũng thẳng thắn, hư hỏng cũng có phần đáng yêu..."

Kỳ Duyên dùng mu bàn tay lau trán, khiến bùn đất dính đầy trên mặt: “Đừng nói nữa. Lúc đầu, bị nhà họ Tống nghi oan nhiều lần, tôi còn không tin trên đời này lại có một gia đình ngốc đến vậy. Rồi tôi thực sự đi làm xét nghiệm.”

Cô kể tiếp: “Đó là vào tháng thứ ba sau khi tôi về nhà họ Tống. Sau hàng chục lần bị vu oan và sỉ nhục, tôi đã bí mật làm xét nghiệm ADN. Tôi nghĩ rằng, ngay cả những cặp vợ chồng ác độc còn yêu thương con mình. Nếu nhà họ Tống không yêu thương tôi, có lẽ vì tôi không phải con ruột của họ.”

Nhưng rồi cô lắc đầu đầy thất vọng: “Thật đáng tiếc, kết quả lại cho thấy tôi thực sự là em gái của Tống Minh Duệ. Có lẽ trời đã đổ hết trí tuệ cho tôi, nên chẳng còn chút nào chia cho hắn.”

Tần Dật bật cười, nhưng nghĩ đến những gì cô đã trải qua, lòng anh không khỏi chua xót. Anh đặt viên bùn đang cầm xuống, bước đến trước mặt Kỳ Duyên và nhẹ nhàng xoa đầu cô.

Vừa định nói vài lời an ủi, nhưng khi nhìn thấy tóc cô đầy đất đỏ, anh liền bật cười tinh nghịch.

Kỳ Duyên nhìn Tần Dật, nghiến răng nói: “Anh tốt nhất là đừng nhúc nhích, để tôi cho anh thêm chút màu sắc. Nếu không, tôi không dám chắc là nắm đất đỏ này có đánh đau không đâu!”

Cộng đồng mạng cười nghiêng ngả: “Tần Dật: Không sao, miễn không phải màu xanh lá là được [buồn cười.jpg].”

Ngoài dự đoán của tất cả, Tần Dật thực sự đứng im, để Kỳ Duyên trét cả nắm đất đỏ lên đầu mình.

Khi Kỳ Duyên ngắm nhìn “kiệt tác” của mình với vẻ hài lòng, Tần Dật lại vỗ đầu cô lần nữa, giọng dịu dàng: “Kỳ Duyên, mọi chuyện qua rồi.”

Kỳ Duyên siết chặt tay, giận dữ quát lên: “Tần Dật! Tôi biết ngay là anh cố tình mà!”