Giờ dậu canh ba, đại trưởng công chúa tới, mọi người nhao nhao đứng dậy chào.
Đại trưởng công chúa là cô của đương kim hoàng thượng, bây giờ đã qua tuổi thiên mệnh, hai bên tóc mai đã hơi hoa râm, hàng năm đều ăn chay lễ Phật nên trông rất hiền lành dễ gần. Trường hợp hôm nay khác biệt, trưởng công chúa thay bộ trang phục thường ngày, mặc một chiếc váy màu tím có thêu những đám mây tốt lành bằng chỉ vàng, đầu đội kim quan nạm ngọc bích, gương mặt hiền lành nhưng cũng không kém phần uy nghiêm của.
Đại trưởng công chúa ngồi xuống, cười khanh khách khoát tay: "Tất cả ngồi đi, chỗ lão thân không nhiều quy củ như vậy đâu, thoải mái chút cũng không sao."
Bà ấy vừa mở miệng, một phu nhân khéo miệng bên dưới lập tức nói theo, giọng nói vang dội trong trẻo: "Mọi người nghe thấy hết rồi chứ, đại trưởng công chúa đã bảo thoải mái, vậy từ giờ trở đi, mọi người không được câu nệ đâu đấy!"
Nói xong thì cười khanh khách, làm bầu không khí trong điện trở nên sôi nổi.
Đại trưởng công chúa vui vẻ, lập tức thưởng mấy miếng bánh ngọt trên bàn cho người kia, sau đó mới mượn bầu không khí sôi nổi này, nói: "Trận chiến này đánh ba năm, cuối cùng lũ mọi rợ nước Húc cũng thất bại, dân chúng biên quan ta có thể sống yên bình rồi."
Một chúng phu nhân tiếp lời phụ họa cảm khái, nói xong liền có người thuận thế dẫn đề tài đến thái tử.
"Thắng trận rồi thì thái tử cũng nên trở về, đã ba năm rồi."
Đại trưởng công chúa lập tức đau lòng: "Đúng vậy, ba năm rồi. Năm đứa nhỏ kia thay cha đi chinh phạt mới mười sáu tuổi, nay đã hai mươi rồi. Phụ hoàng hắn nói mấy năm nay hắn làm gương cho binh sĩ, xung phong đi trước, bị thương không ít lần. Tuy trận Bắc Lăng Quan thắng lớn, nhưng cũng là một trận tử chiến của nước Húc, đánh không hề dễ chút nào, không biết hắn có bị thương không. Nghĩ thôi cũng đã khiến ta thấy khó chịu vô cùng."
Đại trưởng công chúa không có con nối dõi, bà ấy nhìn thái tử từ nhỏ lớn lên, cho tới bây giờ đều thương như ruột thịt.
Năm đó thái tử chủ động xin đi chinh chiến thay cha mình, hoàng đế không phản đối, hoàng hậu không phản đối, ngược lại là bà cô này, thương cháu nên ỷ vào thân phận cô mẫu của hoàng đế, làm ầm mấy lần liền.
Một vị phu nhân thấy mắt bà ấy đỏ lên, vội vàng an ủi: "Nghe nói trong trận chiến Bắc Lăng Quan, thái tử chẳng những đưa ra diệu kế để chiến thắng, còn xung phong đi đầu làm gương, chém đầu ba tướng nước Húc. Thái tử anh dũng không sợ, lại mang chiến thắng trở về, người nên mừng mới phải."
"Đúng vậy đúng vậy. Thái tử chẳng những gan dạ sáng suốt hơn người, lại còn giỏi cả văn lẫn võ, tinh thông mọi thứ, sau này không biết con gái nhà ai có phúc..."
Trong lúc nhất thời mọi người nhao nhao thổn thức cảm thán, nhiều lần nói ra những lời hay, khen Thái tử lên tận trời.
Ánh nến chập chờn, minh châu sáng chói, chủ đề đêm nay cứ thế mà bắt đầu, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, mà Tạ Ý Thích lại chẳng nghe lọt một chữ nào.
Nam chính thái tử có ra sao nàng cũng không quan tâm, nguy cơ mình sắp gặp phải mới là điều cần chú ý.
Một lát sau, Trần thị sẽ lấy lý do ống tay áo Tạ Ý An bị rượu làm ướt, cần người đáng tin cậy đến Vãn Sa các giúp, mời nàng đi một chuyến.
Kiếp trước, Tạ Ý Thích phát hiện có điều không đúng ở Vãn Sa các.
Ban đầu, thị nữ dẫn các nàng đến không hề hoang mang, thay quần áo cho Tạ Ý An xong còn chỉnh lại tóc tai cho con bé. Ngờ đâu bên ngoài có tiếng mèo kêu, nàng ta bỗng trở nên sốt ruột, trong miệng lẩm bẩm sợ mèo hoang không biết từ đâu tới chạm vào hai vị cô nương, nên vội dẫn các nàng ra ngoài.
Tạ Ý Thích đi theo được vài bước thì lấy cớ bỏ quên đồ, dẫn Tạ Ý An quay lại tìm. Trong lúc nàng giả vờ tìm đồ ở Vãn Sa các, bên ngoài đã loạn hết cả lên.
Sau đó mới biết được là có một tên trộm thừa dịp đại trưởng công chúa mở tiệc, biết tất cả hộ vệ đều tập trung ở sảnh chính, nên muốn kiếm một khoản lớn. Kết quả là không quen thuộc địa hình, vừa trộm được một phòng của người hầu đã bị hộ vệ đi tuần tra phát hiện, mặc dù cuối cùng để cho gã chạy thoát, nhưng chỉ có hai nha hoàn bậc 2 trong phủ bị mất mấy đồng bạc với hai chiếc vòng tay vàng, không tổn thất gì lớn. Sau cùng, Tuần Kiểm Ty* phái người lùng bắt trong thành một đêm không có kết quả, mới coi như thôi.
*Tuần Kiểm Ty (巡检司): là một thuật ngữ trong tiếng Trung, thường chỉ một cơ quan hoặc chức vụ có trách nhiệm kiểm tra, giám sát và thực thi pháp luật trong một khu vực nhất định. Trong lịch sử Trung Quốc, các cơ quan này thường được thành lập để duy trì trật tự và an ninh công cộng.
Bởi vì chuyện lần trước không xảy ra, Tạ Ý Phù không biết tên trộm này sẽ phát huy tác dụng ở chỗ nào, may mắn được sống lại một lần nữa, nàng phải làm rõ chân tướng đêm nay.
Đàn sáo quản huyền, ca vũ thăng bình. (một câu thành ngữ trong tiếng Trung, thường được dùng để miêu tả một bầu không khí vui vẻ, hòa bình và thịnh vượng)
Đại trưởng công chúa thưởng thức vũ cơ ca nữ biểu diễn, ngẫu nhiên cũng chọn mấy phu nhân tiểu thư để trò chuyện.
Phu nhân thái úy đứng mũi chịu sào. Đúng như vị phu nhân trước khi khai tiệc kia đã đoán trước, khi bị đại trưởng công chúa hỏi đích trưởng nữ, Liễu phu nhân lấy cớ Liễu Khinh Vũ vừa về kinh vẫn chưa quen với hoàn cảnh mới, thản nhiên nói qua về trưởng nữ, để cho thứ nữ Liễu Kinh Hồng có cơ hội thể hiện. Đáng tiếc đại trưởng công chúa không hứng thú lắm, chỉ nói với Liễu Kinh Hồng một câu rồi để cho các nàng tiếp tục ăn uống.