Nhận Nhầm Thái Tử Thành Công Cụ Hình Người

Chương 3: Liễu đại tiểu thư

Xe ngựa phủ Tạ quốc công đến muộn, lúc tỷ muội Tạ Ý Thích bước vào sảnh, các phu nhân, tiểu thư được mời hầu như đã ngồi vào chỗ, trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Có người đang nói chuyện Bắc Lăng Quan, cũng có người nói mấy chuyện lặt vặt, còn có người thổi phồng đại trưởng công chúa chưa xuất hiện là người hiền lành nhân ái cỡ nào...

Tỷ muội Tạ Ý Thích được thị nữ dẫn vào chỗ ngồi ở vị trí khá gần phía trước, khiến cho rất nhiều người để mắt tới. Nhưng vì hai người đều là cô nương chưa lấy chồng, chủ mẫu hiện tại không ở cạnh, cho dù có lòng muốn đáp lời, lúc này cũng chỉ có thể đè xuống nỗi lòng, gật đầu chào hỏi liền thôi, quay đầu tiếp tục bắt chuyện với phu nhân tiểu thư ngồi bên cạnh.

Tạ Ý An nhìn xung quanh một lượt, nhìn trong điện đầy ắp ghế, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên thì thầm với Tạ Ý Thích: "Chẳng lẽ đại trưởng công chúa mời toàn bộ phu nhân kinh thành đến đây? Chúng ta không phải người đặc biệt rồi."

Tạ Ý Thích đã cởϊ áσ choàng, đang chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, nhẹ nhàng duỗi thẳng chỗ bị nhăn, giơ ngón trỏ lên đặt vào môi, giọng nói rất nhỏ chỉ có mình Tạ Ý An nghe thấy: "Nói năng cẩn thận, ngồi xuống."

Ngón tay thon dài trắng như tuyết đặt lên bờ môi hồng hào no đủ, trắng trắng hồng hồng, khiến Tạ Ý An hoa mắt.

Nàng ấy dùng hết sức lực toàn thân kéo linh hồn không nghe lời trở lại, lẩm bẩm một câu: "Hừ, nhị tỷ tỷ cũng xấu giống mẫu thân."

Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ngồi vào vị trí của mình, rất nghe lời.

"... À, Liễu đại cô nương cũng đáng thương, cũng may chuyện đã qua rồi."

Lời nói của một vị phu nhân bên cạnh khiến Tạ Ý Thích để ý.

"Làm gì có chuyện không sao, ngươi cứ nhìn đi, chắc chắn Liễu phu nhân sẽ không dẫn nàng đến yến hội hôm nay."

"Không thể nào, bây giờ còn ai mà không biết đích trưởng nữ thái úy từ Giang Nam về kinh để bàn chuyện hôn nhân. Thấy thái tử chiến thắng sắp trở về, người thông minh đều biết đại trưởng công chúa tổ chức yến hội hôm nay là để..." Phu nhân nọ nói đến ý chính thì dừng: "Dù sao cũng phải dẫn ra ngoài lộ mặt chứ? Nếu đại trưởng công chúa hỏi, bà ta phải trả lời thế nào?"

"Bà ta đâu chỉ có mỗi đứa con gái là Liễu đại tiểu thư? Về phần trả lời, một câu "chưa học xong quy củ" chẳng phải xong rồi sao?"

Tạ Ý Thích cụp mắt.

Lần trước nàng không để ý đến cuộc trò chuyện của các phu nhân xung quanh trước khi yến tiệc bắt đầu, sống lại một lần mới phát hiện, thì ra nữ chính trong quyển sách buộc cho mình phải chết không xuất hiện nhưng cũng đã là gần nửa nhân vật chính rồi.

Liễu đại cô nương, Liễu Khinh Vũ.

Tạ Ý Thích thầm đọc ra cái tên này trong lòng, nhìn lại cuộc đời của Liễu Khinh Vũ.

Mẫu thân ghét bỏ vì lúc sinh nàng ấy ra thì bị khó sinh, thế cho nên mới được vài tháng đã bị đưa đến nhà ngoại ở Giang Nam, ăn nhờ ở đậu đến năm mười sáu tuổi mới về kinh để nghị thân (thảo luận về việc hôn nhân). Sau khi trở về, cha không thương mẹ không yêu, còn bị muội muội ruột thịt bắt nạt, khó khăn lắm mới được hãnh diện vì được tứ hôn với thái tử, ai ngờ trong lòng thái tử lại có ánh trăng trắng chết thảm là nàng, nên đã đối xử cực kỳ lạnh nhạt và xa cách với nàng ấy.

Đương nhiên kết truyện vẫn đẹp. Cuối cùng lòng bao dung, tình yêu và bao lần xả thân cứu giúp của nữ chính đã cảm hóa thái tử. Từ đó về sau, họ sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Cũng không biết là tên thư sinh cũ kỹ nào viết ra cuốn truyện không có một người tốt này. Đọc từ đầu đến cuối, Tạ Ý Thích cảm thấy nữ chính Liễu Khinh Vũ còn thảm hơn cả nàng.

Nhưng nhìn kết truyện, Tạ Ý Thích lại cảm thấy Liễu Khinh Vũ may mắn hơn nàng nhiều.

Dù sao cũng sống đến lúc bạc đầu, không giống nàng, ngay cả mặt trời năm sau cũng không thấy được.

Một quả táo đỏ to tròn lăn từ bên kia bàn tới, vừa vặn dừng trước mặt Tạ Ý Thích.

Tạ Ý Thích liếc mắt, đối diện với gương mặt tươi cười lấy lòng của Tạ Ý An.

"Nhị tỷ tỷ." Người kia nhỏ giọng giải thích: "Vừa nãy muội nói tỷ xấu không phải là thật đâu, tỷ đừng không vui nhé."

Diện mạo của Tạ Ý An giống hệt phu nhân Tạ quốc công, mặt tròn mắt hạnh vốn đã đáng yêu, bây giờ bộ dạng cúi đầu đáng thương càng khiến người ta thương tiếc, Tạ Ý Thích cũng không thể tránh khỏi mà mềm lòng.

Nhờ câu nói của nàng ấy mà cơ thể căng thẳng vì suy tư của Tạ Ý Thích cũng thả lỏng. Nàng cầm quả táo trên bàn, cười trấn an nàng ấy.

"Sao tỷ lại giận muội được, vừa rồi tỷ đang nghĩ chuyện khác."

"Tốt rồi, vậy là tốt rồi." Tạ Ý An thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ chọn một quả táo từ trong mâm ra, lẩm bẩm: "Quả này chắc chắn cũng rất ngọt, đợi nương đến rồi đưa bà ấy..."

Tạ Ý Thích nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng ấy, khóe miệng cũng vui vẻ nhếch lên, ánh mắt lập tức nhìn xa, dừng ở cửa điện.

Trong điện đốt địa long, chậu than cũng đủ, dù có mở toang cửa trong ngày tháng chạp cũng không thấy lạnh.

Trần thị bước lên bậc thang cuối cùng, đứng ở trước bậc cửa đỏ sậm, vừa nhìn đã thấy Tạ Ý Thích đang ngồi thẳng lưng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp nằm trên da mặt trắng như tuyết giữa một đám phu nhân tiểu thư ăn mặc lộng lẫy.

Dưới ánh đèn có vô số người đẹp, nhưng cô nương chỉ cài hai chiếc trâm ngọc hình đóa mộc lan lại là người bắt mắt nhất.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung.

Ánh mắt Tạ Ý Thích trong suốt không chứa chút cảm xúc nào, Trần thị thì vô thức nhìn sang chỗ khác, ngón tay dưới ống tay áo lại siết chặt.