Trò Chơi Vạn Giới

Chương 15: Điên

Dược Thiên nghe vậy thì bắt đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Bạch. Ánh mắt hắn nhìn cô thật lạnh lùng. Một lúc sau, với một giọng trầm, hắn nói.

“Nàng muốn biết ư?”

Tiêu Bạch bất ngờ vì giọng nói của Dược Thiên lúc này.

“Nàng có nghĩ ngoài thế giới chúng ta còn nhiều thế giới khác không?” Dược Thiên nghiêm túc nhìn Tiêu Bạch nói.

Tiêu Bạch bất ngờ vì câu nói của Dược Thiên.

“Từ trước đến giờ, chúng ta chỉ nghĩ ngoài tán thần giới ta còn có tiên giới. Nhưng đó chỉ là lời đồn mà thôi. Vì từ lúc chúng ta sinh ra, chưa từng có ai phi thăng cả.”

“Tất nhiên, chúng ta chỉ coi đó là trò lừa bịp mà thôi. Chúng ta cũng không tin thật sự có tiên giới hay thế giới nào khác cả.”

“Nhưng ta đã thật sự tận mắt thấy một thế giới khác, một thế giới điên rồ!”

Khi nói đến đây, Dược Thiên bắt đầu run rẩy, bắt đầu lắp bắp nói.

“Ta…ta thật sự đã thấy thế giới đó! Đó là một thế giới hỗn loạn, con người chém gϊếŧ lẫn nhau, yêu thú chạy loạn khắp nơi, còn có nhiều sinh vật ta chưa từng thấy với những sức mạnh kinh khủng.”

“Ta đã gặp một người. Không! Đó không phải người. Đó là một con quái vật!”

“Con quái vật đó… nó… nó…” giọng nói Dược Thiên bắt đầu nhỏ dần.

“Chàng không cần phải làm vậy. Nếu không muốn thì đừng nhớ đến nữa.” Tiêu Bạch ôm Dược Thiên vào lòng, nói.

“Nàng tin ta không?” Dược Thiên nói.

“Ta tin!” Tiêu Bạch nức nở nói.

Nàng thấy Dược Thiên đang run rẩy trong lòng mình. Dù vậy, Dược Thiên vẫn tiếp tục nói.

“Hắn có cơ thể được tạo thành bởi hàng vạn con bọ lúc nha lúc nhúc trong cơ thể. Mặt hắn một bên khóc, một bên cười. Hắn cầm một thanh kiếm đỏ đầy sát khí và huyết khí. Hắn còn mặc một đạo bào màu đỏ.”

“Không! Đạo bào của hắn không phải vốn đã màu đỏ mà là bị máu nhuộm đỏ! Ta có thể ngửi thấy mùi máu tràn ngập trong không khí! Xung quanh hắn là rất nhiều xác chết chồng lại tạo thành một ngọn đồi!”

“Không chỉ vậy, xung quanh ta cũng toàn là xác chết! Các xác chết đó, có cái bị chặt đầu, có cái bị đâm xuyên tim, có cái bị chẻ đôi, có cái bị treo cổ chết, có cả nhân trư! Những xác chết do bị gϊếŧ bằng những cách rất tàn nhẫn! Những người đó chết không nhắm mắt! Mắt họ mở to đến mức đôi đồng tủ như muốn rơi ra ngoài vậy!”

“Nơi đó không còn một ai sống sót cả! Họ đều bị gϊếŧ chết bởi tên điên đó!”

“Sau đó, ta đã chạy, chạy, chạy rất lâu! Chạy đến mức chân ta muốn rã ra! Lúc đó ta vẫn là một tên công tử mà thôi, đó cũng là lúc ta chạy nhiều nhất!”

“Nhưng ta đã bị hắn phát hiện ra, hắn đuổi theo ta với tốc độ rất nhanh! Ta đã bị hắn bắt được một cách dễ dàng! Những con bọ trên cơ thể hắn ngay lập tức lao đến, thi nhau cắn xé cơ thể của ta!”

“Lúc đó, ta nghĩ ta sắp chết rồi! Những đột nhiên, hắn dừng hành động của mình lại, hắn hét lên rồi tự đâm vào bàn tay của mình bằng thanh kiếm đang cầm trên tay!”

“Từ cơ thể hắn phát ra hai giọng nói.”

“Ngươi dừng lại cho ta, ta không muốn gϊếŧ thêm một người vô tội nào nữa!”

“He he, ngươi đã tự tay gϊếŧ chết những con người này rồi, lại đột nhiên nổi lòng từ bi ư?”

“Thê tử của ngươi đã chết rồi, chính chúng đã gϊếŧ chết nàng! Ngươi muốn tha cho bọn chúng ư?”

“Nàng chắc chắn sẽ buồn khi ta làm điều ác này! Còn nữa, ngươi mới là kẻ gϊếŧ chết bọn họ!”

“Ngươi nghĩ đổ tất cả lỗi cho ta thì ngươi sẽ vô tội ư?”

“Nói cho ta nghe, lúc đó ngươi muốn gϊếŧ những con người này không?”

“Ta…”

“Ngươi không dám nói chứ gì? Ngươi sợ nói ra suy nghĩ thật của bản thân! Ngươi sợ người khác sẽ biết sự độc ác của ngươi!”

“Ngươi sợ nàng biết ngươi muốn gϊếŧ người từ rất lâu rồi! Vậy nên ngươi mới sinh ra ta để biện hộ cho hành động của mình!”

“Ngươi là tên điên! Ngươi không muốn trả thù cho nàng ư?”