“Trưởng lão đúng là rất tốt khi để ta có được kia chủ này mà. Cả kí chủ lẫn con người là đây đều rất thú vị.”
“Ta… thú vị ư?”
“Kí chủ à, người có thể đực coi là một trường hợp đặc biệt khi thức tỉnh linh trí rồi. Cả 2 người họ cũng thật thú vị làm sao. Cảm xúc con người luôn liên tục biến đổi. Cách họ nhìn nhận về bản thân và mọi thứ xung quanh cũng luôn thay đổi nữa chứ.” Hệ thống háo hức nói.
“Cảm xúc loài người đúng là một đề tài tốt để nghiên cứu mà. Cảm xúc của những sinh vật này vốn không ổn định, nó giờ còn bị thay đổi bởi cách nhận thức nữa. Cách học nhìn nhận bản thân thật thú vị.”
“Lão gia thật tốt khi để ta có một kí chủ với những con người thú vị như này.”
“Thật muốn bắt họ về nghiên cứu quá đi!”
“Ngươi muốn bắt họ ư? Họ đang hạnh phúc như vậy, ngươi đưa họ đi thì cảm xúc của họ sẽ thay đổi đấy. Ngươi sẽ không nghiên cứu được gì đâu. Tốt nhất ngươi và ta nên ở đây ngồi nhìn họ hạnh phúc là được rồi.”
Sau việc đó, khoảng một tuần sau, anh đã đạt đến cảnh giới luyện khí đỉnh phong, sắp sửa đột phá trúc cơ.
“Ngươi đột phá trúc cơ, ta và Tiêu Bạch không thể giúp ngươi được. Chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi mà thôi. Dù sao ngươi cũng đã hấp thụ nội đan của nhiều yêu thú trúc cơ rồi. Ta nghĩ ngươi sẽ không khó để đột phá trúc cơ đâu.” Dược Thiên nói.
“Muốn đột phá trúc cơ, ngươi phải ngưng tụ được nội đan giống như những con yêu thú ngươi đã hấp thụ vậy.” Tiêu Bạch nói.
Anh ghi nhớ lời nhắc của Dược Thiên và Tiêu Bạch rồi chuẩn bị cho việc đột phá của bản thân.
“Các tu sĩ khi đột phá sẽ cần một lượng linh thạch nhất định để thúc đẩy quá trình chuyển đổi linh khí thành chân khí. Còn ngươi thì có lẽ sẽ không dùng linh khí nên hãy để ta kiểm tra linh hải của ngươi để có thể chuẩn bị vật phẩm giúp ngươi đột phá.” Dược Thiên nói.
Nói rồi, Dược Thiên đã truyền linh khí vào cơ thể anh. Sau khi kiểm tra, Dược Thiên mày hơi nhíu lại, nhìn qua Tiêu Bạch rồi thì thầm gì đó với nàng.
Tiêu Bạch đi ra ngoài động. Sau vài phút, nàng quay lại với xác một con yêu thú trúc cơ tầng 5.
“Được rồi, để xác yêu thú đó vào trong hồ đi.” Dược Thiên nói.
Sau khi nhẹ nhàng đặt xác yêu thú đó xuống hồ, Tiêu Bạch ngồi xuống cạnh Dược Thiên, tựa đầu vào chàng rồi cùng nhìn anh.
“Cố lên nhé!” Tiêu Bạch nói.
“Không phải lo đâu, chắc chỉ cần vài giờ là có thể ngưng tụ xong rồi.”
Anh nhìn họ rồi bắt đầu quá trình đột phá trúc cơ.
“Tụ linh khí của ngươi vào một nơi!” Dược Thiên nói.
“Sau đó ép nó lại, để nó hợp lại rồi trở thành chân khí là được.”
Tiêu Bạch nhìn sang Dược Thiên.
“Chàng nói nghe đơn giản vậy. Muốn tụ linh khí lại một nơi đã rất khó rồi. Chàng còn cắt đi cả quá trình nữa!”
Dược Thiên không quan tâm tới lời nói Tiêu Bạch. Hắn nói:” Ta có cách của ta chứ. Huyết Sinh nó rất đặc biệt, không giống chúng ta đâu. Thật ra trong cơ thể nó không phải linh khí mà là huyết khí!”
“Tức là nó không cần tụ tập linh khí mà chỉ cần điều khiển huyết khí rồi biến đổi dần là đột phá thành công rồi! Ta đã làm cả trăm năm rồi, đâu phải chỉ mới bắt đầu đâu. Cách này là ta rút ra được từ hàng nghìn lần thất bại đấy.”
Tiêu Bạch lo lắng nhìn sang anh.
“Nhưng Huyết Sinh liệu có giống như chàng nói không? Nó dù sao cũng giống chúng ta, phải hấp thụ linh khí mà. Nhỡ nó thất bại, bị phản phệ đến mức mất đi căn cơ thì sao?”
“Thì coi như là một sản phẩm thất bại thôi! Dù sao nó chết thì ta vẫn sẽ có thể tạo ra Huyết Sinh mới. Dù sao chỉ cần có đủ thời gian, ta có thể tạo ra một sinh vật hoàn hảo mà!”
Dược Thiên nhìn sang anh. “Dù cách này ta đã thử nghiệm rất nhiều lần nhưng cũng có thể thất bại chứ. Dù sao nó cũng không dùng linh khí, cách của ta có thể sẽ sai. Nhưng ta chỉ cần có đủ thời gian thì sẽ có cách đúng cho chúng!”
Tiêu Bạch nhìn thấy sự điên loạn trong mắt của Dược Thiên. “Vậy chàng lấy đâu ra những cách này? Hay nói đúng hơn là chàng học được những điều này từ đâu?”