Xuyên Nhanh: Đại Lão Tuyệt Tự Ngày Ngày Đều Muốn Cùng Nàng Dính Dính

Chương 1: Đại Lão Tàn Tật VS Bạch Thiết Hắc Tinh Ranh

"Thẩm Thư Ý, cô cho tôi uống thuốc kí©ɧ ŧìиɧ à?!"

Thẩm Thư Ý vừa tỉnh lại đã thấy mình bị một người đàn ông bóp cổ, ép vào tường.

Cô bị bóp đến mức suýt không thở nổi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, theo bản năng sinh tồn cô giơ chân đạp vào người đàn ông đối diện.

Đáng tiếc người trước mắt quá cao, cô liếc nhìn thấy cái ly nước trên tủ đầu giường, nhanh chóng với lấy và đập mạnh lên đầu người đàn ông.

"Bốp!" Cái ly vỡ vụn. Cô cũng thoát khỏi tay anh.

Thẩm Thư Ý lập tức kéo khoảng cách với người đàn ông kia, cảnh giác nhìn anh, gương mặt đẹp trai đầy phẫn nộ, trán bị đập chảy máu.

Cô đột nhiên ho vài tiếng, lúc đó, trong đầu cô vang lên một âm thanh điện tử quen thuộc nhưng lạ lẫm.

[Tít—]

[Chúc mừng ký chủ, Hệ thống mang thai tốt nhắc nhở ngài việc truyền vị diện đã thành công!]

Thẩm Thư Ý vừa tỉnh táo lại, đột nhiên cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên trong cơ thể.

Thật không bình thường.

Người đàn ông đưa tay lên che trán, nhìn thấy đôi má cô ấy đỏ ửng, trong ánh mắt lộ rõ vẻ quyến rũ, lửa giận trên gương mặt anh ngày càng bùng cháy.

Anh tiến đến gần một cách nguy hiểm, tức giận dâng trào.

"Thẩm Thư Ý, cô dám dùng thủ đoạn đê hèn bỏ thuốc như vậy?!"

"Đừng nghĩ leo lên giường của tôi là tôi sẽ lấy cô!"

Nghe những lời của anh, trái tim Thẩm Thư Ý đau nhói. Trong đầu hiện lên một số đoạn ký ức, biết người đàn ông trước mặt chính là vị hôn phu tra nam của nguyên chủ, Quý Đồng Châu.

Nhớ lại nhiệm vụ của hệ thống, kiếp trước là một diễn viên, cô quá biết cách đối phó với tình huống trước mắt.

Cô cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng phân trần: "Tôi không có…"

Quý Đồng Châu nhìn thấy gương mặt quyến rũ của cô, liền biết cô cũng trúng thuốc.

Anh xé chiếc cà vạt trên cổ, quăng mạnh xuống đất, tháo vài chiếc cúc áo sơ mi, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi thật sự đã đánh giá thấp cô."

Thẩm Thư Ý thấy anh bước từng bước tiến đến, vội lùi lại: "Anh đừng lại gần…"

Quý Đồng Châu thấy dáng vẻ sợ sệt của cô mà cảm thấy buồn cười, mỉa mai: "Cô tưởng tôi muốn chạm vào cô chắc?"

"Dù cô có cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi cũng không nhìn thêm một cái!"

"Cô đang giả vờ cho ai xem đây?"

Thẩm Thư Ý cũng không khá hơn là bao, cô bấm mạnh vào tay để giữ tỉnh táo, lảo đảo bước về phía cửa.

Quý Đồng Châu nhanh chóng kéo cô lại.

Thẩm Thư Ý kiệt sức đập vào tường, cô cố giữ vững, ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt căm hận, thật sự hối hận vì lúc nãy không đánh ngất anh ta.

Lần đầu tiên Quý Đồng Châu thấy dáng vẻ giận dữ của cô, nhận ra khi cô giận dữ còn đẹp hơn dáng vẻ yếu đuối thường ngày rất nhiều.

Lúc này, mái tóc dài của cô xõa xuống, làn da trắng mịn càng đỏ rực vì trúng thuốc…

Quý Đồng Châu kìm nén tâm trạng, cơn giận sôi trào: "Thẩm Thư Ý, cô quên rồi sao hôn sự này là do cô năn nỉ ông nội ép tôi đồng ý!"

Vì muốn tranh giành quyền thừa kế tập đoàn với người anh cùng cha khác mẹ, Quý Minh Tranh, anh mới chấp nhận. Nếu không, anh chẳng thèm để mắt đến cô gái giả tạo này!

Cô gái giả dối và phóng đãng này, còn nhỏ tuổi vậy, không biết đã học từ ai mấy trò hèn hạ như bỏ thuốc này?!

Hai người đã đính hôn một năm, anh trì hoãn không chịu đăng ký kết hôn, vậy mà cô đã không nhịn được dã bộc lộ bộ mặt xấu xí.

"Dù anh có tin hay không, tôi thật sự không bỏ thuốc." Thẩm Thư Ý né tránh thân hình cao lớn lao đến.

Trước mặt Quý Đồng Châu, cô đặc biệt nhỏ bé.

Nhìn thấy cô tránh né, Quý Đồng Châu có chút ngạc nhiên, nhận ra mình lại có khao khát nào đó với Thẩm Thư Ý, sắc mặt anh càng khó coi.

Chắc chắn là vì thuốc!

"Chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi sao?"

"Thẩm Thư Ý, tôi không bao giờ để cô mang thai con tôi!"

"Đυ.ng vào người hèn hạ như cô, tôi chỉ thấy ghê tởm."

——-

Bạch thiết hắc là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối.