Ba bộ phim… ba giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất?
Thật là một kẻ thích “ngược” tâm trí người khác.
Trữ Tinh Lê nhìn Lạc Tiêu Nhiên với vẻ chột dạ, nhưng bị kính râm của anh che mất đôi mắt, không thể nhìn ra cảm xúc trong ánh mắt ấy.
Mấy điều Anna nói với mình lúc nãy đúng là như nước đổ lá khoai, chẳng nhớ nổi một chữ.
Lạc Tiêu Nhiên dường như hiểu rõ tình huống, khẽ nhướn mày, rõ ràng là không có ý định làm khó để Trữ Tinh Lê lâm vào cảnh bối rối thêm.
“Được rồi, thật ra tôi bị tai nạn xe và mất trí nhớ,” Trữ Tinh Lê đương nhiên không định nói hết những gì trong lòng, bao gồm cả bí mật cậu nhận ra mình là người xuyên sách nhờ sự kiện này, “quên mất rất nhiều chuyện… cả anh nữa.”
Chỉ khi nghe chính miệng Trữ Tinh Lê nói ra điều này, Lạc Tiêu Nhiên mới hoàn toàn chấp nhận rằng cậu thực sự mất trí nhớ.
Lạc Tiêu Nhiên nhìn Trữ Tinh Lê: “Tôi biết.”
Trữ Tinh Lê không cảm thấy bất ngờ.
Với phản ứng của mình, nếu Lạc Tiêu Nhiên còn không đoán được chuyện gì xảy ra, thì anh thực sự nên kiểm tra lại chỉ số thông minh của mình rồi.
Huống hồ, có lẽ anh đã biết chuyện này từ miệng bố mẹ cậu, nếu không thì làm sao hôm nay lại đến văn phòng tìm cậu.
“Vậy nên… dù anh không đến tìm tôi hôm nay,” Trữ Tinh Lê cân nhắc từ ngữ, “tôi cũng đã chuẩn bị liên lạc với anh, để nói chuyện rõ ràng với anh.”
Cậu chưa bao giờ định đối đầu với Lạc Tiêu Nhiên để dẫn đến cảnh chia tay trong thù hận.
Chỉ những người từng yêu sâu đậm mới trở thành kẻ thù của nhau, mà giờ đây cậu thậm chí còn chẳng hiểu rõ người trước mặt, làm gì có chuyện thù hận.
Ngược lại, chỉ cần không đắc tội với Lạc Tiêu Nhiên, cậu đã cảm tạ trời đất lắm rồi.
Lạc Tiêu Nhiên đã rất lâu không nhìn thấy Trữ Tinh Lê ở khoảng cách gần thế này.
Anh rất nhớ người trước mặt.
Lạc Tiêu Nhiên hiểu rõ thái độ xa cách và dè dặt của Trữ Tinh Lê lúc này đối với mình.
Thậm chí có thể nói, thái độ ấy mới là điều bình thường.
Một người bỗng nhiên mất trí nhớ, khi cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lại có một người xa lạ đến nói với cậu rằng: “Tôi là bạn đời của em.” Câu nói này thực sự có sức sát thương rất lớn, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Anh Lạc, anh có đang nghe tôi nói chuyện không?” Trữ Tinh Lê giơ tay quơ quơ trước mặt Lạc Tiêu Nhiên.
Có lẽ vì cuộc đàm phán này liên quan đến tương lai về sau của cả hai, khiến người ta không khỏi căng thẳng, nên thỉnh thoảng Trữ Tinh Lê lại vô thức cắn môi hơi mạnh, suy nghĩ xem câu tiếp theo mình nên nói gì.
Giữa những lần môi khẽ mở khẽ khép, đôi khi sẽ lộ ra một tia sáng thoáng qua.
Lạc Tiêu Nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đôi môi đầy đặn ấy từng mang theo ý cười mà nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay anh, vậy mà hôm nay —
“Hử? Ánh sáng trong phòng quá chói sao? Tôi đi kéo rèm lại.”
Trữ Tinh Lê hiểu rằng, với thân phận nghệ sĩ hàng đầu của Lạc Tiêu Nhiên, việc giữ kín thông tin khi ra ngoài là điều cần thiết, nhưng nếu đã vào văn phòng mà vẫn còn đeo kính râm thì sẽ khiến mắt điều tiết quá mức, không tốt chút nào.
Dù là trước hay sau khi bị thương mất trí nhớ, Trữ Tinh Lê vẫn luôn là một người chu đáo, tỉ mỉ, hoàn toàn khác với vẻ ngoài tùy ý phóng khoáng của cậu, nhưng lại không hề tạo cảm giác mâu thuẫn.
Nói rồi, cậu bước về phía cửa sổ.
“Không cần,” Lạc Tiêu Nhiên quay đầu đi, như thể đang né tránh điều gì đó, “không chói mắt.”
Rèm cửa đã được kéo xuống, ánh sáng trong văn phòng trở nên mờ tối hơn nhiều.
Lạc Tiêu Nhiên cũng không còn lý do gì để tiếp tục đeo kính râm nữa, anh tháo kính xuống, tiện tay đặt lên bàn trà, đồng thời hơi cúi đầu.
Nhưng Trữ Tinh Lê gần như ngay lập tức phát hiện ra hốc mắt của Lạc Tiêu Nhiên hơi đỏ.
Là vì chuyện này nên mới đeo kính râm sao?
Trữ Tinh Lê không ngồi lại sau bàn làm việc, mà trực tiếp chọn một chỗ trên sofa, vị trí không quá gần cũng không quá xa Lạc Tiêu Nhiên.
Bởi vì chuyện ly hôn là vấn đề của cả hai, không nên giống như cấp trên đang ra chỉ thị cho cấp dưới.