Cùng Anh Chồng Cũ Ăn Dưa Trên Show Ly Hôn

Chương 6

Người này cao khoảng 1m90, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo. Tiếc rằng…

Anh mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình.

Dù đắt tiền, nhưng là đồ thể thao.

Dù trông vẫn đẹp, nhưng vẫn là đồ thể thao.

Nhìn bộ đồ trông chẳng có chút hấp dẫn nào, Trữ Tinh Lê đành bỏ qua suy nghĩ, bước thẳng vào vấn đề: “Chào anh, anh đến phỏng vấn à?”

Tại sao khách lại được đưa tới văn phòng cậu? Vivian không thể mắc sai lầm sơ đẳng như vậy.

Thanh niên quay lại khi nghe tiếng nói.

Không ngoài dự đoán, Trữ Tinh Lê nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn không khiến người ta thất vọng.

Cún ngoan ngoãn – cậu lập tức nghĩ đến từ này.

Chỉ là… gương mặt này có chút quen thuộc…

“Tôi là Lạc Tiêu Nhiên...” Thanh niên bình tĩnh giới thiệu, giọng nói nhẹ nhàng không vội vã.

Nghe lời giới thiệu, Trữ Tinh Lê dù thấy xa lạ nhưng vẫn nhớ rằng hình như mình có một mối liên hệ nào đó với cái tên này.

“Tôi tên là Lạc Tiêu Nhiên, là chồng hợp pháp của em.” Lạc Tiêu Nhiên lặp lại chậm rãi, giọng điệu đầy kiên nhẫn.

Trữ Tinh Lê bị mất trí nhớ và còn có nhiều di chứng không hề thấy câu nói này có chút kỳ lạ nào trong hoàn cảnh hiện tại.

Nghe vậy, cậu chỉ nghĩ mình cần lịch sự, bước lên trước một bước, siết chặt tay Lạc Tiêu Nhiên: “Ồ ồ ồ! Ngưỡng mộ đã lâu, hân hạnh, hân hạnh! Thật trùng hợp, tôi cũng là chồng của anh.”

Ngữ điệu thản nhiên như đang nói lời chào hỏi xã giao trong một buổi gặp mặt thương mại quan trọng.

Lạc Tiêu Nhiên: “…”

Lạc Tiêu Nhiên đương nhiên nhận ra ánh mắt Trữ Tinh Lê khi nhìn về phía mình – một ánh mắt gần như suýt ngất xỉu, cực kỳ kinh ngạc.

Rõ ràng là cậu cảm thấy hết sức đau đầu trước phong cách ăn mặc và gu thẩm mỹ của anh.

Lạc Tiêu Nhiên làm vậy là có ý đồ.

Đi theo Trữ Tinh Lê nhiều năm như vậy, gu thẩm mỹ của anh sao có thể vẫn dừng lại ở thời cấp ba được.

Hôm nay ăn mặc thế này, hoàn toàn là muốn thử xem phản ứng của Trữ Tinh Lê thế nào.

Nếu có thể thông qua cách này để gợi lên một vài ký ức về khoảng thời gian trước đây, thì cũng đáng mà.

Nếu không được, thì cùng lắm cũng chỉ để lại cho Trữ Tinh Lê ấn tượng rằng anh là người không có mắt thẩm mỹ mà thôi.

Lạc Tiêu Nhiên không để tâm.

Phản ứng vi tế không dễ nhận thấy lúc này của Trữ Tinh Lê lại khiến Lạc Tiêu Nhiên cảm thấy cũng không tệ.

… Ít nhất cũng có gợn sóng, chứ không hoàn toàn phớt lờ anh.

Dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống, nhưng khi thực sự đối diện với một Trữ Tinh Lê rõ ràng không nhận ra mình, Lạc Tiêu Nhiên vẫn không tránh khỏi cảm giác buồn bã.

Nghĩ đến những gì đã tự dặn lòng trước khi đến đây, Lạc Tiêu Nhiên nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười nhẹ nhàng với Trữ Tinh Lê, định nói gì đó thì bị cậu chặn lời, mời anh ngồi xuống trước.

“Mời ngồi, mời ngồi,” Trữ Tinh Lê đương nhiên ý thức được phản ứng vừa rồi của mình có bao nhiêu kỳ quặc, liền vội vàng sửa chữa để hóa giải tình huống lúng túng, “Tôi đã xem rất nhiều tác phẩm của anh rồi, toàn là hàng chất lượng cao, đúng là nghệ thuật…”

“Ví dụ?” Lạc Tiêu Nhiên cố ý muốn trêu chọc cậu.

Trữ Tinh Lê không lộ cảm xúc, đi vòng qua bàn làm việc, định ngồi xuống trước máy tính để tìm kiếm trên trình duyệt, cố kéo dài thời gian: “À thì… thì ví dụ như bộ phim truyền hình của anh…”

Cố lên nào, nghĩ nhanh lên, vừa nãy Anna nói nhiều như vậy cơ mà.

Lạc Tiêu Nhiên ngồi trên sofa, giọng điệu ôn hòa: “Từ khi ra mắt đến nay, tôi chỉ đóng ba bộ phim điện ảnh.”

Mới ba bộ?

Vậy thì phải khích lệ anh ta, để anh ta cảm thấy tự tin với sự nghiệp và tương lai của mình. Như vậy, trên cơ sở coi trọng con đường diễn xuất, anh ta mới có thể gật đầu đồng ý ly hôn với mình, đạt được mục tiêu cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ.

“Hầy, ba bộ thì chưa nói lên gì cả. Anh đã thấy ai vừa ra mắt đã đạt đỉnh cao ngay đâu, trở thành ảnh đế hay ảnh hậu chứ? Anh còn trẻ, bây giờ chỉ là bắt đầu thôi mà…”

Nói đến đây, Trữ Tinh Lê nhân lúc Lạc Tiêu Nhiên không nhìn thấy màn hình máy tính, giả vờ bận công việc, nhanh chóng mở công cụ tìm kiếm để tra thông tin về anh, chuẩn bị làm ra vẻ như mình hiểu biết đôi chút.