Biến Thành Con Gián Sống Chung Với Sếp Tổng Mắc Chứng Sạch Sẽ

Chương 7.1: Quấy rối

Sau ba vòng rượu, có người đã nằm gục xuống bàn, có người vẫn tiếp tục cạn ly.

Cuộc vui vẫn chưa kết thúc, mọi người hầu như chẳng ai ngồi đúng chỗ của mình nữa.

“Này, Tiểu Tống!” Bốp một tiếng, một bàn tay vỗ mạnh vào đùi Dụ Tống.

Là Giám đốc Triệu Dịch Kỳ.

Ông ta đã tháo kính, không biết đã vứt ở đâu rồi, áo khoác cũng cởi ra, sơ mi trắng cởi hai cúc, ngực áo thấm ướt vì rượu, khuôn mặt đỏ bừng, mắt vốn đã híp nay càng chỉ còn nhỏ như hạt đậu.

Triệu Dịch Kỳ đã say khướt, lảo đảo, vừa vỗ vào đùi Dụ Tống vừa cố gắng đứng lên.

Ý thức thì vẫn tỉnh, nhưng uống quá nhiều khiến tay chân Dụ Tống cũng hơi mềm nhũn.

Cũng may, cậu còn trẻ, sức chịu đựng tốt.Dụ Tống tay trái đỡ lấy ông ta, tựa lưng vào ghế, tay phải nâng ly cạn với Giám đốc Cao Hải Quân, rồi lại quay lại đỡ Triệu Dịch Kỳ:

“Giám đốc Triệu, Giám đốc Triệu, đứng cho vững nhé.”

Vừa đỡ ông ta dậy, chưa kịp dứt lời, ông ta đã đổ người vào người cậu.

Không kịp phòng bị, Dụ Tống loạng choạng bị cú va đập bất ngờ.

Ngẩng đầu lên, Triệu Dịch Kỳ đang phả hơi rượu vào mặt cậu, như một quả pháo đang lao tới, khuôn mặt đỏ bừng, môi cong lên... như định hôn?

Lưng lạnh buốt, Dụ Tống phản ứng nhanh, quay đầu tránh đi.

“Bốp” một tiếng, đầu Triệu Dịch Kỳ đập vào vai Dụ Tống, khiến cậu kêu lên một tiếng vì đau.

Ai hiểu được chứ, thật khó chịu khi phải đỡ người say mà còn cư xử tệ!

“Giám đốc Triệu,” trong lòng chỉ muốn đẩy ông ta ra, nhưng ngoài mặt vẫn phải nhẹ nhàng đỡ lấy, “ngài ngồi xuống nghỉ ngơi chút nhé?”

Câu hỏi chỉ là hình thức, Dụ Tống đã gần như nửa kéo nửa đỡ ông ta ngồi xuống ghế.

“Haha! Nhìn lão Triệu kìa!”

“Còn ổn không đấy, lão Triệu!”

Tiếng ồn này cũng thu hút sự chú ý của các giám đốc khác, vừa nửa say nửa tỉnh, vừa cười nhìn cảnh tượng ấy.

Ngay lúc đó, Dụ Tống mới cảm nhận được rõ ràng đây chỉ là một nhóm bạn nhậu nông cạn, bình thường gọi là “Giám đốc Triệu,” nhưng khi uống vào thì lại biến thành “lão Triệu,” “anh Triệu.” Lúc ông ta gặp sự cố thật sự, chẳng ai tới đỡ giúp một tay.

Kéo ông ta ngồi xuống, chỉ còn một chút nữa là đến ghế, không biết vì sao mà sàn lại trơn quá mức, Triệu Dịch Kỳ lại giẫm nhầm chân, khiến cả hai loạng choạng đổ vào bàn.

Thề có Chúa, cái bàn đá cẩm thạch bền chắc này chẳng dịch chuyển chút nào, nhưng lại khiến Dụ Tống đau điếng vì cú va vào cạnh bàn. Không nghi ngờ gì, phần lưng của cậu chắc chắn sẽ bầm tím.

“Xin lỗi, xin lỗi~” Triệu Dịch Kỳ say mèm, giọng điệu kéo dài nghe có phần lúng túng, lẩm bẩm điều gì đó mà Dụ Tống không hiểu nổi, “Anh đây say rồi, haha~”

Dụ Tống mơ hồ nghe được, nhưng lời lẽ đó nghe rất kỳ quặc, có lẽ là mình nghe nhầm.

“Tiểu Tống, anh thật sự đánh giá cao cậu lắm~!”

Dụ Tống đáp bâng quơ: “À, vâng vâng.”

Dụ Tống cố đỡ ông ta để ông không ngã xuống đất.

“Thật đấy, về công ty anh làm đi, anh cho cậu chính thức vào biên chế, tăng lương gấp đôi! Anh đối xử với cậu tốt lắm, phải không?”

Dụ Tống lại đáp: “À, đúng đúng.”

“Trẻ trung! Tốt! Người trẻ như cậu thật tuyệt. Hồi trẻ anh cũng đẹp trai, chẳng khác cậu bây giờ đâu!”

Dụ Tống: “À, ừ…”

Xin lỗi, nhưng chuyện này thì cậu không thể đồng ý.

Dù Triệu Dịch Kỳ có trẻ hơn bao nhiêu cũng không thể đẹp trai như cậu, hai người hoàn toàn khác nhau. Dù có xếp tám trăm Triệu Dịch Kỳ lại thì cũng không thể đẹp bằng Dụ Tống.

“Vừa rồi có bị đau không?” Người đàn ông say khướt nói mà hơi thở nồng nặc mùi rượu gần như phả sát vào mặt Dụ Tống, khiến cậu rùng mình.

Quá hôi!

“Để anh xoa cho nhé!” Một bàn tay lớn bất ngờ đặt lên eo cậu, bắt đầu xoa bóp!

Dụ Tống: !!!

“Trợ lý đặc biệt, phó giám đốc thì sao?”

“Chế độ đãi ngộ có thể thương lượng…”

“Anh thật sự đánh giá cao cậu…”

“Ha ha ha,” gần như ngay lập tức, Dụ Tống vừa lùi lại, vừa nắm lấy cổ tay của Triệu Dịch Kỳ, giữ chặt phía trước, “Tôi cảm ơn ngài đã đánh giá cao tôi nhé.”

Có vẻ như thông tin bên phía Trần Vọng Tân nghe được là sai rồi; với cái kiểu hành động và tửu lượng thế này, Triệu Dịch Kỳ chẳng giống người đàng hoàng chút nào!