Biến Thành Con Gián Sống Chung Với Sếp Tổng Mắc Chứng Sạch Sẽ

Chương 6.2

“Lão Tiền!” Cao Hải Quân là người đầu tiên tiến lên chào hỏi.

Phạm Viễn Hoa cũng đứng dậy, đưa tay ra: “Giám đốc Tiền, rất hân hạnh được gặp ngài!”

“Giám đốc Tiền đến muộn đấy, sao sắc mặt trông có vẻ hơi nhợt nhạt vậy?” Ngay cả Hoàng Duệ Tân cũng niềm nở chào hỏi.

“Bị bệnh à?”

Trong cả phòng, chỉ có Trần Vọng Tân là không lên tiếng.

Tiền Đạt thì rất khéo léo, nói chuyện được với bất cứ ai:

“Ài, mấy ngày trước vừa làm một tiểu phẫu, giờ mới đi tái khám về.”

“Không sao không sao, cũng không nghiêm trọng.”

“Vậy là phải kiêng khem rồi đó, ha ha ha.”

“Uống canh gà, nấu con gà già lên bồi bổ đi!”

Dụ Tống: “…”

Có các vị đây đúng là phúc của tôi.

Không để ai để ý, Dụ Tống đứng dậy, tìm người phục vụ, yêu cầu đổi món cua đã đặt thành món khác.

Cua tính hàn và dễ gây kích ứng, rõ ràng không thích hợp cho giám đốc Tiền ăn; thật ra không ăn cũng không sao, nhưng chỉ sợ mấy người này lại lấy cớ để gây chuyện.

Còn canh gà thì cậu đã gọi sẵn từ trước rồi.

Một cách khó hiểu, trong lòng Dụ Tống lại có chút vui sướиɠ vì “bắt trúng đề”.

Đúng là phục vụ người khác lâu ngày, cũng học được cách tìm niềm vui trong cái khổ.

Trà mát và rượu được mang lên cùng lúc, Dụ Tống gọi rượu vang đỏ, Triệu Ích Kỳ thì lại gọi rượu trắng.

Không biết tửu lượng của Trần Vọng Tân thế nào.

Nhìn mấy vị giám đốc đã uống vài ngụm, vừa ăn hai miếng là đã đổ cả rượu trắng lẫn rượu đỏ lẫn lộn, Dư Tống nắm chặt đũa, vội gắp một miếng sứa trộn để bình tĩnh lại.

Ừm~ Đầu bếp này giỏi thật!

Sứa giòn giòn, sần sật, là món trộn lạnh, không cho giấm mà dùng nước cốt chanh, thêm vài lát ớt xanh và đỏ, vị chua cay rất thanh mát, cậu rất thích.

Đắt có lý của nó.

Bao tử bò cũng ngon, vừa đưa vào miệng là mềm mại tan chảy, càng ăn càng đậm đà, đầy ắp hương vị tươi ngon!

Cậu quả là biết cách chọn món!

Trần Vọng Tân ngồi ở vị trí chủ tọa, hai bên là các vị giám đốc, Dụ Tống ngồi gần cửa, vừa ăn vừa nghe ngóng tình hình.

Cuộc trò chuyện hình như không mấy vui vẻ.

“Nào, Giám đốc Trần, tôi kính anh một ly.” Người đàn ông vừa nói vừa rót rượu đưa tới trước mặt Trần Vọng Tân.

Trần Vọng Tân giơ tay chặn lại: “Xin lỗi Giám đốc Phạm, tối nay tôi còn có việc khác.”

“Tôi xin phép dùng trà thay rượu.”

“Ơ, vậy thì không được rồi…”

“Đúng đấy, ra ngoài bàn công việc sao lại không uống rượu chứ…”

Khi bức tường thép lộ ra một khe hở, một nhóm người giống như cá mập ngửi thấy mùi máu, ào vào vây quanh, hận không thể cắn xé đối phương đến cùng.

Quan chức mới nhậm chức, không ai hiểu rõ phong cách làm việc của anh, uống thì dễ bàn, không uống thì thử thêm, nói chung đều là những vòng quanh co, mà, Dụ Tống không muốn nghĩ nhiều thêm.

Chẹp.

Nhìn những lời sắc bén và cách vây quanh công kích trong cuộc trò chuyện, Dụ Tống đặt đũa xuống, cuối cùng vẫn không thể nhìn Trần Vọng Tân chịu thiệt.

Cậu nâng ly rượu và nở nụ cười, đứng lên:

“Giám đốc Hoàng, nghe danh ngài đã lâu, tôi kính ngài một ly…”

“Giám đốc Trần——”

“Giám đốc Triệu này! Đừng chỉ uống rượu, nếm thử món này đi…”

Dụ Tống nghi ngờ Trần Vọng Tân thật ra mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, nếu không thì sao anh ta chỉ ngồi im lặng nhìn mình mà không nhân cơ hội nói vài câu hay hỏi những điều mình cần biết.

Thôi, thôi, dù sao thì mình cũng là trợ lý mà.

Rượu này cứ để mình đỡ vậy, dù sao tửu lượng mình cũng khá tốt.

Dụ Tống thực sự rất giỏi uống rượu.

Một vị giám đốc xoay vòng mời ba lượt, Dụ Tống vẫn còn có thể cầm đũa gắp thức ăn.

Chỉ là, hửm?

Sao đến lượt mình gắp thì dạ dày bò lại bị người khác xoay đi mất rồi?!

Ồ, may quá, lại quay về rồi.

Dạ dày bò thấm đẫm nước sốt đưa vào miệng làm giảm đi không ít mùi rượu, giúp Dụ Tống vốn chưa say càng tỉnh táo hơn.

Bàn xoay dưới gầm bàn chuyển động, món sứa lại quay về phía cậu.

Đã ở trước mặt rồi thì không có lý do gì mà không ăn.

“Giám đốc Trần…” Mới ăn được vài miếng, lại có người đến tìm Trần Vọng Tân.

Dụ Tống đặt đũa xuống, nâng ly chuẩn bị “chiến đấu” thêm vài lượt nữa.

Thấy có người tiến đến, Trần Vọng Tân không để lộ cảm xúc, thu tay khỏi đĩa xoay trên bàn, nhìn về phía giám đốc Tiền đang tiến lại gần.

Không may, điện thoại của anh reo lên.

Một cuộc gọi rất cần thiết.

“Giám đốc Tiền, tôi nghe điện thoại một chút.”

Trần Vọng Tân đứng dậy:

“Tôi đi nghe điện thoại, mọi người cứ ăn đi.”

Nhìn vẻ ngoài có vẻ là cuộc gọi khá gấp.

Lúc anh tránh người ra ngoài, Dụ Tống nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay của Trần Vọng Tân, ngầm ám chỉ rằng mình sẽ ở lại xử lý mọi chuyện.

Trần Vọng Tân gật đầu, rời khỏi phòng.

“Phù…” Dụ Tống âm thầm thở phào, quay đầu nở nụ cười lấy lòng của một thực tập sinh dễ bảo, đang nỗ lực làm việc, khát khao thăng tiến.

Bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người.

Không còn cách nào khác, đa phần những người trung niên đều thích chỉ dạy những người trẻ, dễ dàng đọc vị, về “những đạo lý làm người” ngay trên bàn nhậu.

Họ gọi đó là kinh nghiệm mà chính họ cũng đã từng trải qua khi còn trẻ.