Đây đúng là bệnh rồi, phải chữa thôi.
Vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm trong đầu, Dụ Tống vừa rửa mặt rồi thả mình lên giường.
Đợi thêm vài hôm điều chỉnh lại công việc, cậu nhất định sẽ dọn dẹp phòng một lượt thật sạch sẽ.
Trước khi ngủ, nằm trên giường, Dụ Tống lờ mờ nghĩ ngợi.
...
Nửa tỉnh nửa mê, Dụ Tống có cảm giác mình đang bò dưới sàn, tay chân cứng đơ, giống như không thể gập lại dễ dàng, hơi khó điều khiển, nhưng lại cũng rất nhanh nhẹn, tốc độ bò cũng khá nhanh. Cậu lờ mờ thấy thứ gì đó màu xám đậm lướt nhanh bên dưới mình, lưng thì ngứa ngáy, trên trán có hai cái gì đó màu đỏ, vừa nặng vừa nhẹ, cứ đung đưa, giống như là râu gián, hơi phiền phức.
Hả? Đợi đã! Râu gián?!
Dụ Tống cúi đầu nhìn…
Ôi trời! Sao cậu lại biến thành gián rồi!
Sợ đến mức tỉnh cả ngủ, Dụ Tống mở bừng mắt. Đây là cậu đang mơ cái quái gì thế này?!
Ngay lúc ấy, một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc phóng to trước mặt Dụ Tống: đôi lông mày sắc như kiếm, sống mũi cao, đôi mắt dài hẹp đầy vẻ khó chịu như nhìn rác rưởi, môi mỏng tái nhợt không khỏe mạnh, và kèm theo đó là chiếc dép cỡ 44 trong tay anh ta!
Vì sao lại là cỡ 44?
Vì khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ này, chính là tổng giám đốc mắc chứng sạch sẽ của công ty Hằng Tâm, Trần Vọng Tân!
Sáng nay, có một thực tập sinh nữ ở phòng marketing nhỡ đi nhầm thang máy, giẫm lên giày của anh ta, Trần Vọng Tân nói không sao và lau sạch bằng giấy ngay trước mặt cô ấy, nhưng rồi trợ lý Phương lại bắt Dụ Tống chạy ra cửa hàng mua giày mới cho anh ta.
Đôi giày da thiết kế riêng bị giẫm một phát lập tức đi thẳng vào thùng rác.
Lúc ấy Dụ Tống còn nghĩ, không biết nếu lôi Trần Vọng Tân chen chúc một vòng trong tàu điện ngầm giờ cao điểm, liệu anh ta có phát điên mà tự mình nhảy vào thùng rác không.
Vậy giờ thì vấn đề là đây, tại sao cậu lại biến thành con gián trong nhà của Trần Vọng Tân cơ chứ?!
Có khi nào đây là mơ không, nhưng giấc mơ này cũng thật quá kỳ cục đi, sao mình lại mơ ra cái chuyện này cơ chứ!
“Bốp——!”
Trần Vọng Tân cầm dép, không biểu cảm mà đập mạnh xuống nền đá hoa cương, tạo ra một luồng gió đầy nguy hiểm.
Dụ Tống cuống cuồng điều khiển sáu cái chân còn chưa phối hợp được của mình để tránh đòn!
Trời ơi! Cứu với!!!
Đây không chỉ là kêu cứu đơn thuần, mà là tiếng gào cứu mạng phát ra từ tận đáy lòng Dụ Tống.
Một phần là: Cứu với! Sao cậu lại biến thành gián?!
Phần còn lại là: Cứu với! Làm sao cậu có thể sống sót dưới chiếc dép của Trần Vọng Tân đây!
Cậu có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trong hình dạng một con gián bị đập dẹp, rồi bị túm râu vứt vào thùng rác, chết cùng đủ loại rác rưởi không rõ mùi vị!
Á á á!!!
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, Dụ Tống đã cảm thấy muốn phát điên.
“Bốp——!”
Không ai nghe thấy tiếng lòng của cậu khi đang là một con gián; người duy nhất trong phòng hiện tại thì đang cầm chiếc dép cỡ 44 truy sát Dụ Tống.
Trần Vọng Tân cũng đang vô cùng sụp đổ.
Từ nhỏ anh đã trải qua vài chuyện không vui, vì thế từ đó đã luôn đặc biệt chú ý đến vệ sinh cá nhân, thậm chí điều này còn nghiêm trọng đến mức được chẩn đoán là mắc chứng sạch sẽ. Bác sĩ tâm lý nói rằng anh nên tìm cách điều trị, nếu không sau này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống.
Nhưng Trần Vọng Tân cho rằng mình ổn, anh chỉ là đặc biệt chú ý đến vệ sinh mà thôi, không có gì khác cả.
Vì vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ nhìn thấy một con gián… trên giường của mình!
Không ai nhìn thấy đôi chân run rẩy dưới chiếc quần ngủ rộng thùng thình của anh, không ai biết được nỗi sợ đằng sau vẻ mặt lạnh lùng kia, và đôi môi tái nhợt vì kinh hãi.
Anh sống một mình, giờ đã là hai giờ sáng, với phép tắc của một tổng giám đốc 26 tuổi, thật sự không tiện gọi trợ lý Phương hay dì Vương đến chỉ để giúp anh bắt một con gián.
Nhưng, anh cũng không thể nào chịu đựng nổi việc chung sống với sinh vật này trong căn phòng, trong ngôi nhà này.
Hôm nay, hoặc là con gián này chết.
Hoặc là anh chết.
“Bốp——!”
Bốp!
Bốp!
Tiếng đập của chiếc dép vang khắp cả căn phòng.
Điên mất rồi!
Trần Vọng Tân có nhất thiết phải dồn cậu đến mức tuyệt đường như thế này không?!
Dụ Tống cắm đầu chạy, từ hai chân chuyển thành bốn chân, tay chân phối hợp nhịp nhàng, dưới sự truy đuổi dữ dội của đối phương, cuối cùng cậu cũng quen dần với sáu chân của gián, từ bốn chân nâng cấp thành sáu chân, tốc độ bò được tăng lên đáng kể!
Vậy mà, không hiểu là Trần Vọng Tân đã mệt chưa hay sao, bước chân anh ta chững lại một thoáng, rồi lại lao lên với tốc độ và sức mạnh còn quyết liệt hơn!
Trời ạ, đuổi từ phòng đến phòng khách rồi chứ đâu!
Cả đời Dụ Tống chưa bao giờ chạy nhanh đến vậy, cũng chưa từng chật vật đến mức phải chui rúc dưới gầm ghế sofa.
Ngay lập tức, ánh sáng lóe lên trên đầu, Trần Vọng Tân bất ngờ nhấc bổng sofa lên, lại còn chỉ bằng một tay!
Ôi trời! Sức mạnh gì đây chứ!
Nếu mà bị đánh trúng lần nữa, thì dù có là "chúa tể sức sống mãnh liệt" cũng sẽ chết thôi!!!
Bốp!
Một luồng gió mạnh mang theo ý đồ hạ gục bao trùm lên, Dụ Tống co chân sau lại, hai chân bên phải chống xuống đất, bật mạnh một cái, lăn lộn sang bên tránh thoát cú đập sát sao trong gang tấc.
Bốp!
Nhưng lần này Trần Vọng Tân như thể đoán trước được đường chạy của Dụ Tống, lại giơ chiếc dép khác lên đập xuống.
Trời đất ơi! Anh ta chơi ăn gian! Sao anh ta có tận hai chiếc dép thế này?!
Á! Cái râu của mình!
À không đúng, là râu của con gián!
Một cơn đau nhói truyền đến từ phần cuối của cái bộ phận lạ lùng trên đầu, giống như bị ai đó đập một cú trời giáng vào đầu, râu bên phải của con gián đã bị đánh gãy mất một đoạn, khiến Dụ Tống choáng váng, nhưng cú đập tiếp theo của chiếc dép đã không để cho cậu có thời gian để hoàn hồn.
Cứu!
Dụ Tống chỉ còn biết cắm đầu mà bò, lăn lê bò trườn thoát thân, trong lòng rối như tơ vò.
Không phải chứ, đau đến thế này rồi mà vẫn không tỉnh dậy sao!!!
Người ta nói rằng khi mơ mà cảm thấy đau là sẽ tỉnh ngay mà?!!!