“Cạch——”
Kéo lê cơ thể mệt mỏi, Dụ Tống nhập mật mã mở cửa căn nhà thuê chung. Đèn ở khu vực chung vẫn sáng, nhưng im phăng phắc, mỗi người đều đóng kín cửa sổ, ở trong phòng riêng của mình.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng rồi, bảo sao mà yên tĩnh đến thế.
Một luồng không khí nóng ẩm nồng nặc mùi chua xộc thẳng vào mặt, hòa quyện giữa mùi mồ hôi, khói thuốc lá và dầu mỡ từ đồ ăn ngoài.
Đã chuẩn bị sẵn tinh thần, Dụ Tống nín thở, vì phòng cách âm không tốt, cậu cố bước nhẹ nhàng hết sức, nhanh chóng chạy lên tầng hai và mở cửa phòng mình.
Trong căn phòng sạch sẽ, mùi bạc hà tỏa ra từ máy xông tinh dầu thật sảng khoái, khiến cả cơ thể như được thanh lọc. Lúc này, Dụ Tống mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cậu thả lỏng quá sớm rồi. Vừa đóng cửa lại, định thay giày thì đột nhiên một sinh vật không rõ là gì, đỏ au, to bằng ngón tay cái, lao thẳng về phía cậu!
Chết tiệt! Gián!
Dụ Tống lập tức nhận ra đó là gì, nghiêng người né tránh, sau đó nhanh chóng cầm chiếc dép lên và đập mạnh!
“Chát——!”
Âm thanh dép đập vào tường vang lên, và Dụ Tống hoàn hảo gϊếŧ chết con gián dính chặt lên tường!
“Phù——”
Tiêu diệt xong, Dụ Tống thở ra một hơi dài.
Là người Quảng Đông, cậu tuy không sợ gián, nhưng thực sự ghét thứ này. Vì vậy, Dụ Tống đã rèn luyện kỹ năng dùng dép đập gián tuyệt đỉnh — nhanh, chuẩn, mạnh và gọn.
“Đm!” Phòng bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét của người bạn cùng phòng, “Đêm hôm khuya khoắt làm cái gì mà ồn thế!”
“Có để người ta ngủ không đấy!”
“Ý thức kém!”
Dụ Tống nghe vậy chỉ biết đảo mắt. Được rồi, anh đúng là có ý thức nhất nhà đấy.
Căn nhà này là kiểu chung cư thương mại cải tạo thành phòng ở, hai tầng cộng lại có bảy phòng, bốn phòng ở trên và ba phòng dưới, tổng cộng bảy phòng ngủ, một phòng khách, một bếp, ba phòng vệ sinh, và có tới chín người ở.
Người ở phòng bên là một anh chàng thích cởi trần, cũng chẳng mấy khi vứt rác. Mọi người tuy sống chung một nhà, nhưng đều được môi giới thuê ghép lại, không ai quen biết và cũng không có ý định kết thân.
Mấy hôm trước, anh chàng phòng bên còn để rác đồ ăn ngoài bốc mùi ngay trước cửa mà chẳng chịu dọn, Dụ Tống không nhịn được, đã nhắc vài câu. Cậu tự nhận thấy mình đã giữ thái độ tốt, nhưng gút mắc vẫn hình thành, từ đó anh chàng kia luôn có những lời bóng gió mỗi khi gặp Dụ Tống.
Hít sâu một hơi, nghĩ đến mấy người bạn cùng phòng khác và nhìn giờ giấc hiện tại, Dụ Tống chọn im lặng.
Hy vọng anh ta đừng gây sự nữa, nếu không cậu sẽ tính sổ cả nợ cũ lẫn nợ mới!
Rút hai tờ giấy, Dụ Tống quấn lấy cái râu gián, gỡ xác gián dẹp lép ra khỏi tường và vứt vào thùng rác.
Ngón giữa hơi đau nhói, cậu cúi nhìn, thấy bên cạnh ngón tay rỉ ra một chút máu.
Cậu bị xước khi nào nhỉ?
Cũng không nghiêm trọng, cậu lau máu và thấy vết thương đã se lại, nên không để ý thêm, thật sự là quá mệt mỏi rồi.
Hồi cấp ba, thành tích của Dụ Tống cũng không tệ mà cũng chẳng quá xuất sắc, cậu chẳng có mơ ước hay chí hướng gì lớn lao. Đừng hỏi vì sao, hỏi là chỉ muốn thành người giàu có thôi.
Thế là cậu điền ngẫu nhiên vài nguyện vọng, cuối cùng trúng tuyển vào ngành Quản trị Hành chính của Đại học Du lịch Nam Hồ.
Thực lòng mà nói, lúc nhận giấy báo trúng tuyển, cậu thậm chí còn chẳng nhớ nổi mình đã đăng ký trường và ngành này từ khi nào, nhưng rõ ràng là đã đăng ký.
Dù sao cũng có trường để học, thì cứ học thôi, đi đến đâu hay đến đó.
Với tâm lý như thế, Dụ Tống sống hết bốn năm đại học và tốt nghiệp, rồi bước vào giai đoạn tìm việc.
Gửi hồ sơ đi khắp nơi, rồi từng nhà phỏng vấn, cuối cùng, cậu trở thành thực tập sinh trợ lý ở Hằng Tâm Khoa Học Công Nghệ.
Công việc này cũng dễ hiểu, nói đơn giản thì là trợ lý của trợ lý của trợ lý tổng giám đốc.
Đời người ấy mà, khi không tìm được việc thì cảm giác như trời sắp sập xuống, nhưng sau khi tìm được việc rồi... trời thật sự sập luôn…
Một tuần đi làm, Dụ Tống vừa kịp thích nghi với môi trường của Hằng Tâm Khoa Học Công Nghệ, chuẩn bị “cá kiếm” chút, thì tổng giám đốc của họ được thay, là một lãnh đạo mới vô cùng khắt khe, cậu chỉ có hai từ để nói về người này — “thích diễn”.
Mặc một bộ vest đen, cà vạt, giày da, đeo kính râm, vừa bước vào là có một hàng người đi theo, trông như cảnh quay của một bộ phim tổng tài bá đạo vậy.
Nghe nói anh ta là một tổng giám đốc rất yêu sạch sẽ, nên hôm nay Dụ Tống bị trợ lý Hứa gọi đi dọn dẹp vệ sinh suốt cả ngày ở công ty.
Không hiểu sao lại có người sạch sẽ đến mức phải lau cả mặt sau của lá cây xanh?!