Mỗi lần như vậy, điều này khiến cho hắn như thể đang nắm trong tay chiếc kim chỉ nam không bao giờ sai lệch, giúp hắn tính toán cẩn trọng, không một lần bỏ sót.
Khi Hạ Hải Hàng đạt tới đỉnh cao trong gia tộc họ Hạ, địa vị của hắn trở nên tối thượng, mãi cho đến khi có người trong nhà phát hiện ra bí mật này.
Từ đó, nội loạn trong gia tộc họ Hạ kéo dài suốt 5 năm và một người đã gây ra t·ai n·ạn xe nhằm đưa Hạ Hải Hàng vào chỗ ch·ết không toàn thây. Em trai hắn, Hạ Hải Tường, chiếm lấy vị trí này và trở thành người cầm quyền mới.
Người đứng đầu mới của nhà Hạ giờ đây có quyền ra vào miếu thần.
Hắn đắc ý như thể đã nắm giữ mọi thứ, giống như cách Hạ Hải Hàng đã làm trước đây.
Thế nhưng, ở thời đại này, một kẻ thông minh biết đầu cơ nhưng lại thiếu sự tôn kính với thần linh.
Tham vọng không ngừng bành trướng khiến hắn vô thức nuôi dưỡng một sức mạnh vô hình, đánh thức một thần tính cổ xưa. Những vệt nước trong miếu thần ngày càng xuất hiện thường xuyên và bức tượng Hải Thần dần lộ rõ ngũ quan.
Hình dáng giao nhân tuyệt mỹ, đuôi cá của tượng thần cũng trở nên sống động như thực.
Tương truyền, giao nhân là sinh vật kỳ quái.
Chúng ca hát trên những mỏm đá ngầm, nhan sắc khiến lữ khách mê đắm, giọng hát mê hoặc làm người người si mê nhưng nếu con người thực sự bị cuốn vào tiếng hát ấy, chiếc đuôi trơn láng sẽ biến thành một v·ũ kh·í sắc bén lấy mạng, ngón tay tái nhợt sẽ tàn nhẫn cắt vào yết hầu con người, còn máu nóng sẽ dâng lên cho loài Siren xinh đẹp kia ——
Chúng có vẻ ngoài mỹ lệ nhưng cũng là những đồ tể của biển sâu.
Hạ Hải Tường muốn dời miếu thần vào chỗ núi sâu không người biết đến, biến nơi đó thành bí mật của riêng hắn.
Vào ngày khởi công, một trận mưa to chưa từng có trút xuống.
Giữa màn mưa, hắn nhìn thấy “Thần”.
Thần có làn da tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt xanh biển sâu, mái tóc dài màu trắng tựa sóng, từng giọt nước mưa rơi xuống từ người thần, đuôi cá biến thành đôi chân, bàn chân trần bước đến đâu cũng để lại những vệt nước.
Hạ Hải Tường chưa bao giờ nhìn thấy một “người” đẹp như thế.
Cho đến khi những ngón tay thon dài bóp lấy cổ hắn.
Cả thân hình cao hơn 1 mét 8 của Hạ Hải Tường bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Sự sợ hãi như muốn chiếm lấy toàn bộ thần trí hắn, hắn phát ra tiếng nói đầy hoảng loạn từ cổ họng:
“Qu… Quái vật!”
Đúng là một quái vật, vì sau đôi tai của chàng trai tóc bạc là những chiếc vây cá xanh lấp lánh, rực rỡ như cánh bướm khi hắn hô hấp.
Đôi mắt hắn có sắc xanh xám, đầy sự quyến rũ nhưng vô cảm khi nhìn vào người khác.
Nhiệt độ cơ thể hắn thấp hơn hẳn con người, lạnh lẽo như băng đá biển sâu.
Bị gọi là “quái vật” đã xúc phạm thần nhưng thần khoan dung và rộng lượng, cũng không tỏ vẻ tức giận.
Thậm chí, ngay cả khi Hạ Hải Tường gần như sắp ch·ết, hắn vẫn nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng và thanh nhã nhất, dường như vang lên từ nơi xa xăm.
Tiếng thở dài như thể bày tỏ sự tiếc nuối sâu sắc cho sự ra đi của hắn.
—— Lời nguyện thề với thần, vốn là phải được trả lễ cho xứng đáng.
Miếu thờ Hải Thần lẽ ra nên nằm giữa biển cả, nhưng đã bị mạnh mẽ di dời lên đất liền. Lực lượng của thần bị đánh thức bởi lòng tham vô độ, nhưng đáng tiếc vị thần từng một thời có thể điều khiển sóng gió trên biển nay đã suy yếu, chỉ có thể giáng xuống thế gian trong đêm mưa.
Thần dùng thần lực để bảo vệ gia tộc họ Hạ.
Lễ tạ thiện nguyện với thần là sự cầu nguyện và tiền bạc;
Còn lễ tạ tà ác là máu tươi và cái ch·ết.