Từ ngày 1/11/24, truyện sẽ up mỗi ngày 1 chương nha
Ở vùng duyên hải Trung Châu Quốc, từng có ghi chép về một vị Hải Thần. Mấy ngàn năm trước, mỗi chuyến thuyền đánh cá ra khơi đều phải thờ phụng một tượng Hải Thần, để mong thuyền bình an đi về, ngay cả khi đi qua vùng "Vực Chết" truyền thuyết, nơi được cho là có giao nhân xuất hiện, bởi vì người ta tin rằng Hải Thần lấy hình dáng giao nhân mà hiện thân.
Thế nhưng sau khi kiến quốc, tòa Hải Thần miếu cuối cùng cũng bị phá bỏ, Hải Thần hoàn toàn mai danh ẩn tích, chỉ còn lưu lại đôi chút ghi chép trong sử sách địa phương.
Nhưng Hạ Hải Hàng biết rằng gia tộc hắn đã trăm năm thờ phụng một tòa miếu Hải Thần không có tượng thần.
300 năm sau khi Trung Châu Quốc kiến quốc, nhiều gia tộc cổ xưa vẫn duy trì tín ngưỡng thờ phụng các vị thần khác nhau, như một truyền thống lưu truyền qua nhiều thế hệ.
Chẳng hạn, nhà Hạ chuyên làm vận tải biển.
Khi xưa, lão gia tử đã một mình chống lại ý kiến của nhiều người để đổi biểu tượng của nhà Hạ thành hình chiếc đuôi cá trên miếu Hải Thần.
Hạ Hải Hàng cũng đã từng nghe qua chuyện này, mãi cho đến năm 23 tuổi, khi hắn tuân lệnh lão gia tử mà đi vớt một tượng Hải Thần.
Hắn dẫn người tới địa điểm ấy, vớt lên tượng Hải Thần đã chìm sâu trong bùn.
—— Tượng Hải Thần cao chừng 3 mét, theo chuyên gia nói thì niên đại có thể kéo dài tới tận thời Minh triều, nên dù mang tâm thế vớt tượng cổ, Hạ Hải Hàng vẫn đối đãi với tượng thần vô cùng cẩn thận.
Cho đến khi tượng Hải Thần lộ rõ diện mạo, Hạ Hải Hàng ngạc nhiên phát hiện:
Bức tượng tinh mỹ khéo léo đến mức như trời ban, nhưng lại không có khuôn mặt.
Pho tượng thần tạc khéo léo này được đưa về gia tộc họ Hạ và tốn một khoản lớn để xây dựng miếu thờ.
Di nguyện trước khi qu·a đ·ời của lão gia tử là Hạ Hải Hàng mỗi năm đều phải tới miếu thờ để tế bái.
Hạ Hải Hàng là một người theo thuyết vô thần, nhưng vì lòng hiếu thảo, hắn chỉ xem đây như nguyện vọng của ông nội mà mỗi năm đến miếu thờ cúng bái.
Cho đến một đêm hè nọ, trên biển đột nhiên xảy ra một trận s·óng th·ần, vô số thuyền đánh cá của nhà Hạ đều mất liên lạc.
Hạ Hải Hàng thức trắng đêm, không hiểu sao lại nhớ đến tòa miếu thần tĩnh lặng kia.
Đêm đó trời mưa to, Hạ Hải Hàng ngồi suốt đêm trong miếu, đến lúc muốn rời đi lại thấy trên sàn xuất hiện những vệt nước.
—— Từng giọt nước tí tách, kéo dài từ trong miếu ra đến biển rộng.
Sau khi trở về, Hạ Hải Hàng kinh ngạc phát hiện, lần này dù sóng gió dữ dội, nhiều người trong giới tổn thất nặng nề nhưng thuyền nhà Hạ lại bình an vô sự.
Từ đó, bất kể gió hay mưa, Hạ Hải Hàng đều kiên trì tế bái Hải Thần.
Về sau, hắn thấy rất nhiều lần các vệt nước thần bí ấy, nhưng không bao giờ tìm ra nguyên nhân.
Miếu thần vẫn yên tĩnh, an bình, tượng thần vẫn cứ thần bí và trống rỗng.
Nhà Hạ không ngừng phát triển, từ một công ty nhỏ dần dần trở thành thế lực hùng mạnh trên biển.
—— Không ai biết rằng mỗi khi Hạ Hải Hàng phải đưa ra quyết định quan trọng, hắn đều đến thăm tòa miếu đó.