Nguyện Ước Của Tĩnh Chi

Chương 12

Anh lại ôm tôi lên, để tôi dựa vào lòng anh, đút tôi uống.

"Một lát nữa uống thêm chút cháo nhé."

Cố Yến Kinh sờ trán tôi, rồi tự nhiên cúi đầu hôn tôi.

Tôi theo phản xạ nhìn anh.

Chưa kịp hỏi, anh như đã biết tôi muốn hỏi gì. "Không có gì xảy ra cả, đừng sợ."

Anh ngừng lại, rồi nói tiếp: "Thật ra lần này phải cảm ơn Chu Thừa Lâm."

"Nếu không có anh ta, chúng ta đã không kịp đến nhanh như vậy."

Tôi dựa vào lòng anh, chầm chậm quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tuyết vẫn đang rơi à?"

"Tuyết đã ngừng rồi, ngày mai chắc trời sẽ nắng."

"Tĩnh Chi, từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ là ngày nắng."

22

Mọi chuyện đã lắng xuống.

Tất cả những người đáng bị trừng phạt đều đã bị pháp luật xử lý công bằng và nghiêm khắc.

Lòng tôi cuối cùng cũng có thể buông bỏ.

Cố Yến Kinh đã cùng tôi đi thăm mẹ.

Trước đây, mộ của mẹ nằm ở góc xa nhất của nghĩa trang.

Vì khi còn sống bà không được tôn trọng, khi c.h.ế.t đi cũng quá bi thảm.

Mộ đó là do bà Chu đứng ra mua cho bà.

Năm đó, tôi thật sự rất biết ơn.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi lại cảm thấy vô cùng xót xa.

Tôi đã chuyển tro cốt của mẹ ra khỏi nghĩa trang đó.

Cố Yến Kinh đã mua một khu mộ mới.

Vào ngày sinh nhật của mẹ, chúng tôi đã chuyển bà đến nhà mới.

Ở đó có núi xanh, có sông nhỏ, có những hàng cây xanh mát.

Còn có cả những cánh đồng hoa trải dài, mẹ chắc chắn sẽ rất thích.

Tôi đã quỳ trước mộ mẹ rất lâu.

Sám hối về những lỗi lầm của mình.

Vì tôi đã từng oán trách mẹ khi còn trẻ.

Vì tôi đã từng hận mẹ trong lòng.

Tôi quỳ bao lâu, Cố Yến Kinh cũng quỳ cùng tôi bấy lâu.

Lúc đầu tôi khóc, sau đó lại ôm bia mộ của mẹ mà cười.

"Mẹ ơi, người bên cạnh con là Cố Yến Kinh."

"Anh ấy rất thích con, đối xử với con rất tốt."

"Mẹ dưới suối vàng nếu có biết, hãy yên lòng nhé."

Cố Yến Kinh nắm lấy tay tôi. Anh rất nghiêm túc mà nói.

"Dì ơi, con không chỉ rất thích cô ấy. Mà còn yêu cô ấy rất nhiều."

Gió thổi qua, cỏ xuân như sóng.

"Con yêu cô ấy rất nhiều."

Trái tim tôi như được một chiếc lông mềm mại chạm vào.

Vừa chua xót vừa cay đắng, nhưng cũng ngọt ngào len lỏi.

Tôi ngẩng lên nhìn anh, không khỏi mỉm cười trong nước mắt.

Tôi nói với anh, tôi vừa cầu nguyện trước mẹ.

Anh ôm tôi, nhẹ nhàng hỏi: "Cầu nguyện điều gì?"

Tôi mím môi cười nhẹ: "Những nguyện vọng cũ đã trả, năm tới có ước nguyện mới."

"Tất nhiên không thể nói ra, nói ra thì sẽ không linh nghiệm."

Cố Yến Kinh từng chút một ôm chặt tôi.

Khóe môi và ánh mắt anh đều nở nụ cười, nụ cười ấy ngày càng đậm sâu.

Mang theo một sự dịu dàng không thể tan biến.

Anh có lẽ cũng nghĩ đến đêm ở cảng thành ấy.

Ánh trăng đêm đó, tôi và anh đêm đó.

Đêm đó anh đăng lên mạng xã hội một câu nói.

Bây giờ tôi ở bên anh, cũng nhẹ nhàng nói ra câu đó.