Vỡ Mộng

Chương 13

Điều này có nghĩa là, thời gian còn lại của hắn sẽ phải đi tìm một người không tồn tại.

Hắn sẽ ngày càng rời xa kinh thành, bị đuổi đi lang bạt mọi nơi, không có thời gian kiếm tiền sinh sống, chỉ có thể nghèo khổ phiêu bạt đến ch.ết.

Bùi Lãng nhìn ta với vẻ không thể tin được. Trong mắt hắn giờ hiện lên toàn là sự cầu khẩn.

Cho đến khi ta không còn dành cho hắn một ánh nhìn nào nữa.

Hắn run rẩy đứng dậy, như thể cố gắng nhặt lại chút phẩm giá mà bản thân đã đánh mất từ lâu, từng chữ, từng câu nói:

“Đùn, dù trời Nam đất Bắc, thần cũng sẽ tìm thê tử của mình.”

Có lẽ hắn hy vọng câu nói này sẽ khiến ta mềm lòng thêm lần nữa.

Nhưng ta đã nói rồi.

Dao nương đã ch.ết ở huyện Tô rồi.

Không có thân phận công chúa, ta vẫn có thể sống tốt bằng nghề đánh cá và buôn bán. Nhưng kể từ khi lấy hắn, ta đã trở thành nữ nhân bán cá người đầy mùi tanh hôi trong lời Bùi Lãng, và là người mẫu thân mà Bùi Thiên ghét bỏ, cho rằng không xứng đáng xuất hiện trước mặt người khác.

Ta đã đi sai đường một lần, nên giờ đây, ta khao khát giúp đỡ tất cả những “Dao Nương” trên đời này.

Sau khi Bùi Lãng rời đi, Bùi Thiên bị ốm nặng.

Ta đã gọi thái y đến chăm sóc cẩn thận. Thái y nói rằng đứa bé ngày đêm khóc gọi mẫu thân, hỏi ta có muốn đến thăm không?

Ta chỉ cười nói:

“Nó cần mẫu thân, nhưng ta đến thì có ích gì?”

Ta quay đầu hỏi Tuyên Nghi:

“Nó luôn muốn muội làm mẫu thân nó, muội có muốn đi không?”

Tuyên Nghi cũng cười:

“Tỷ không đi, muội cũng không đi.”

Khi Bùi Thiên khỏi bệnh, ta đã quyết định đưa nó về huyện Tô. Ta gửi một khoản bạc cho phu tử của nó, từ nay nó sẽ ăn ở tại học đường.

Nó sẽ lớn lên bình an, được học hành, biết chữ, chỉ là từ nay không còn giàu sang phú quý nữa.

Cùng lúc đó, bện của tiểu Hoàng đế ngày càng trở nặng.

Tình hình triều đình ngày càng căng thẳng.

Một đêm nọ.

Nguyên thừa tướng Viên, một vị đại thần đã phục vụ qua ba triều đại, dẫn theo vài vị quan trước giờ luôn giữ thái độ trung lập lặng lẽ bước vào phủ công chúa.

Mang đến một tin tức khó tin.

Thái hậu bí mật đàm phán hòa bình với người Man di và đang lên kế hoạch gả công chúa đi hòa thân.

Hiện tại, trong Đại Chu, chỉ có hai vị công chúa chưa kết hôn, là ta và Tuyên Nghi.

Ta mang dòng máu chính thống, lại trở về kinh thành vào ngay lúc này. Thái hậu chắc chắn nghĩ rằng Tuyên Nghi đang có ý định ủng hộ ta lên ngôi Nữ Hoàng.

Vì vậy, người được chọn mười phần thì đến chín phần là ta.

Nhưng bà ta không hề ngờ.

Người ta muốn ủng hộ là Tuyên Nghi.

Ta nghĩ, nếu không còn cách nào khác, ta có thể sang Man tộc cũng được. Ta tin chắc rằng Tuyên Nghi nhất định sẽ đón tôi trở về, giống như đã từng làm ở Huyện Tô.

Những gương mặt của Tuyên Nghi chưa bao giờ nghiêm túc đến thế.

Nàng cẩn trọng hỏi Thừa tướng Viên:

“Lúc này tại sao lại lựa chọn đứng về phía ta?”

Viên lão và những người đi cùng liếc mắt nhìn nhau, cùng cúi đầu nói:

“Hy vọng sau khi công chúa lên ngôi, nữ tử cũng có thể nhập triều làm quan.”

Tôi bất ngờ, ngẩng đầu lên.

Lúc này ta mới nhận ra rằng, những người này đều không có nhi tử, nhưng nhi nữ của họ đều được dạy dỗ xuất sắc.

Nếu nhi nữ cũng có thể giống như nhi tử, tiếp tục vinh quang gia tộc, thì làm sao gia tộc của họ có thể suy tàn?

Ta tưởng Tuyên Nghi cần thời thời gian để suy nghĩ, nhưng không ngờ nàng ấy lại nhếch mép cười, nắm lấy tay ta và nói:

“Hoàng tỷ, tỷ không cần phải đi đâu cả.”

“Ngày mai là sinh thần Thái hậu, ta sẽ cho bà ta thấy, Đại Chu này rốt cuộc là ai mới có tiếng nói quyết định.”

Đêm đó, Tuyên Nghi báo tin cho các tâm phúc, khẩn cấp điều động binh lực.

Ngày hôm sau, nàng trang điểm lộng lẫy tiến cung, bước vào chiến trường của mình.

Ta cáo bệnh, ở lại phủ của nàng, chờ nàng khải hoàn.

Ta biết, nàng chắc chắn sẽ chiến thắng.