Hắn nhìn ta, chỉ đứng ở của mà không dám tiến thêm bước nào.
Đôi mắt hắn tràn đầy tình cảm:
“Dao Nương…”
Hắn nhìn vào vết bớt trên cổ tay ta, ta không che giấu, lại thêm bệnh phong hàn trên người Dao Nương, Bùi Lãng đã xác định được thân phận của ta.
Nhưng, điều đó thì sao?
Ta chỉnh lại tay áo:
“Dao Nương? Tên phu nhân của ngươi? Nghe nói nàng không phải đã ch.ết rồi sao? Hay chính ngươi đã nói vây.”
Bùi lãng muốn nói lại thôi, như thể có đầy ắp sự uất ức:
“Là nàng đột ngột rời nhà, ta…ta…”
“Ngươi vội vàng theo Tuyên Nghi vào kinh, lại sợ không chính đáng, nên mới nói với nàng là phu nhân của ngươi đã ch.ết, rồi với tư cách là một góa bụa tiến vào phủ công chúa của Tuyên Nghi?”
Ta mang vẻ mặt châm biếm, che miệng cười một cái:
“Ngươi đã thỏa mãn được ước nguyện, phải nên vui mới đúng chứ, giờ đây lại nghĩ đến do Nương là có ý gì?”
“Không phải vây!”
Bùi Lãng siết ch.ặt tay, hắn bước nhanh về phía ta, muốn ôm ta nhưng bị ta tát vào mặt một cái.
“Vô lễ!”
Bùi Lãng lùi lại hai bước, vội vàng nói:
“Là công chúa Tuyên Nghi…đã quyến rũ ta! Nàng ta muốn ta làm tri kỷ, muốn ta về kinh hằng ngày bầu bạn cùng nàng, hứa hẹn cho ta chức quan lớn. Dao Nương, nàng biết đó, ta có tài năng xuất chúng, không nên bị chôn vùi ở cái huyện Tô nhỏ bé đó!”
Ta ngỡ ngàng nhìn hắn.
Lời lẽ của những người nam nhân như này lại đồng nhất một cách kỳ lạ.
Một khi bị chất vấn, bị đẩy vào đường cùng, luôn có vô vàn lý do để đổ lỗi cho nữ nhâ, tự tạo cho mình một hình ảnh trong sạch, giả vờ thành nạn nhân đáng thương.
Dù cho, nữ nhân đó có là công chúa xuất thân cao quý.
Hắn vẫn có thể vấy bẩn lên nàng.
“Muội nghe thấy chưa?”
Bùi Lãng hơi ngẩn ra.
Ngay giây tiếp theo, Tuyên Nghi từ sau bức màn bước ra, nhìn hắn với nụ cười vừa mỉa mai vừa chế nhạo.
“Bùi Lãng, ta thật sự là…đã nói như vậy sao?”
Bùi Lãng lập tức mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, không đứng vững mà quỳ sạp xuống đất.
“Công…công chúa.”
“Ôi, bản cung lại không biết mình đã làm ta vỡ một đôi tình nhân, nếu ngươi thật lòng thương thê tử của mình, thì hãy đi tìm nàng ta đi.”
Bùi Lãng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta:
“Nàng ấy đang ở đây.”
“Ôi, ngươi thật sự ngu ngốc, đây là hoàng tỷ của bổn cung, công chúa Minh Hoa, vừa về kinh sau thời gian dưỡng bệnh tại hoàng tự, chứ không phải thê tử của ngươi, người bán cá mà ngươi đã nói.”
Ta nhìn Tuyên Nghi diễn kịch, trong lòng không hề dao động.
Ta biết được thủ đoạn của nàng, một con chó cắn nàng một cái, nàng sẽ không ngay lập tức g.iết ch.ết mà sẽ từ từ hành hạ đến khi hắn suy sụp.
“Thê tử ngươi đã rời nhà, thì ngươi hãy đi tìm, ta sẽ ra lệnh cho tất cả các phủ trong Đại Chu giám sát, trên đời này, nếu không tìm được thê tử của ngươi, thì ngươi không thể nghỉ ngơi một phút.”