Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Họ tưởng rằng ta mới chính là món đồ chơi mới mà Tuyên Nghi mang về, tất cả đều vươn cổ nhìn vào bên trong, nhưng tiếc là không thấy gì.
“Công chúa! Ta có chuyện muốn nói với ngài…”
Bùi Lãng xông lên trước, nhưng bị thị vệ của công chúa chặn lại.
Tuyên Nghi nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, nói: “Bản cung là công chúa, trong phủ có nhiều nhiều người hầu hạ là chuyện rất bình thường, ngươi đừng có không hiểu chuyện.”
Tôi cúi đầu trong kiệu.
Nếu vẫn còn ở huyện Tô, có thể những lời này Bùi Lãng sớm cũng sẽ nói với tôi.
Đàn ông có tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, nguyên phối trong nhà không thể ghen tuông, phải biết hiểu chuyện.
Nhưng khi nữ nhân nói ra những lời này, sao Bùi Lãng lại ngạc nhiên như vậy?
Mười năm trước, ta đột ngột rời kinh thành, trong cung truyền ra tin tức ta bị bệnh nặng, phải đến hoàng tự nghỉ dưỡng.
Bây giờ Tuyên Nghi liên lạc với các trọng thần trong triều, lại lo liệu mọi thứ ở hoàng tự, muốn công khai đón ta trở về cung.
“Hoàng tỷ, ngôi vị tối cao ấy, tỷ có muốn ngồi không? Tuyên Nghi đã giành về cho tỷ rồi!”
Nàng hiện giờ mỗi tối đều ôm ta ngủ.
Giống như sợ ta lại bỏ đi.
Vẫn như hồi đó, không có cảm giác an toàn.
Ta là trưởng công chúa, nhi nữ của tiền hoàng hậu.
Nhưng Tuyên Nghi thì khác, nàng là con gái của một cung nữ hèn mọn.
Lần đầu tiên gặp nàng là ở lãnh cung, Tuyên Nghi lúc đó mới bốn tuổi, mặc một bộ y phục rách rưới, cái chổi cầm trong tay còn cao hơn cả nàng.
Bên cạnh là thái giám vì buồn ngủ mà bị phạt, đang cầm roi đ.ánh Tuyên Nghi để trút giận.
“Nhóc con, ngươi thật sự tưởng mình là công chúa à? Cùng mẫu thân ngươi ở lãnh cung suốt đời cũng không thoát ra được đâu!”
Khuôn mặt nhỏ bé của nàng bị roi quất chảy m.áu, nhưng nàng vẫn không hề lên tiếng.
Lúc đó, ta mới biết rằng mình có một muội muội ruột.
Ta thấy nàng tội nghiệp, nên bảo nàng đến làm bạn đọc sách của ta.
Dù có kịp thời tìm đại phu cho mẫu thân nàng, nhưng người cũng không qua khỏi mùa đông.
Theo quy định trong cung, cung nữ ch.ết chỉ có thể vứt vào mồ chôn tập thể.
Ta lại gọi người đưa mẫu thân nàng về quê an táng.
Tuyên Nghi là một người thông minh, nàng lợi dụng sự gần gũi của ta mà thường xuyên xuất hiện trước mặt phụ hoàng, khiến ông nhớ rằng mình còn có một nhi nữ như thế.
Cuối cùng nàng cũng thành công có được danh phận công chúa.
Trong những năm tháng được ta che chở, nàng như một miếng bọt biển khô héo, điên cuồng học hỏi mọi kỹ năng và kiến thức.
Nàng lớn lên rạng rỡ và tự tin.
Cho đến khi mẫu thân ta – Hoàng hậu qua đời, phụ hoàng lại lập Hoàng hậu mới.
Lúc đó phụ hoàng ta không có nhi tử, sức khỏe ngày càng suy yếu, mọi người đều đoán rằng Đại Chu sắp lập Nữ đế đầu tiên.
Sự tồn tại của ta trở thành cái gai trong mắt nhiều người.
Chỉ trong vòng một năm, ta đã bị á.m s.át năm lần, trúng đ.ộc bảy lần, người thân tín bên cạnh, người thì phản bội, người thì vì bảo vệ ta mà ch.ết.