Vỡ Mộng

Chương 5

Nhưng Bùi Lãng không biết, ngay sau khi rèm hạ xuống, Tuyên Nghi đã bật cười.

Rồi nàng đưa chiếc đèn hoa cho ta:

“Hoàng tỷ, tỷ có thích không?”

Ta gạt qua một bên, lạnh lùng đáp: “Dơ.”

“Ta cũng thấy dơ. Người đâu!”

Nàng gọi cung nữ thân cận vào và tùy tiện ném chiếc đèn cho họ: “Thưởng cho các ngươi.”

Sau khi mọi người ra ngoài, nàng lại tựa đầu lên vai ta, giọng nũng nịu:

“Hoàng tỷ, có Tuyên Nghi ở đây, nếu tỷ trở về kinh thành, tỷ sẽ là người quyền lực nhất trong kinh. Không ai có thể ức hϊếp tỷ nữa.”

Trên đường về kinh, xa xôi ngàn dặm, ta luôn ngồi chung xe với Tuyên Nghi. Nàng dùng những loại dược liệu tốt nhất chăm sóc ta, nhờ đó cơ thể ta đã khỏe lên rất nhiều.

Bùi Lãng và Bùi Thiên đi theo ở cuối hàng. Khi nào Tuyên Nghi hứng thú, nàng gọi họ đếm đùa bỡn như mèo bắt chuột. Khi không có hứng, nàng chẳng buồn nhìn đến.

Có lần, ta ngồi trong xe ngựa nghe Bùi Thiên hỏi phụ thân nó với vẻ ngờ vực: “Phụ thân, có phải con đã làm gì khiến công chúa không vui không? Hình như nàng không còn thích con nữa.”

Bùi Lãng tự tin đáp:

“Công chúa là người cao quý, có chút tính tình cũng là chuyện bình thường. Chắc là do đường xa mệt mỏi, tâm trạng không tốt thôi. Vào kinh thành rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Bùi Lãng rất tự tin, với diện mạo và phong thái của mình, hắn tin chắc rằng Tuyên Nghi sẽ sớm phải lòng hắn.

Bùi Thiên cũng vui mừng, cười nói:

“Phu tử luôn khen con là đứa trẻ thông minh nhất học đường. Khi vào kinh con cũng muốn trở thành người đứng đầu, để công chúa luôn yêu tích con!”

Nghe những lời đó, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Bùi Lãng quả thật là người đàn ông danh tiếng nhất huyện Tô, nhưng tiếng tăm của hắn ta phần lớn dựa vào chức vị huyện lệnh và câu chuyện cảm động về việc cùng thê tử chia ngọt sẻ bùi trong lúc hoạn nạn.

Bùi Thiên chỉ có chút lanh lợi, phu tử nói vậy chẳng qua là để làm vui lòng nhi tử của huyện lệnh mà thôi.

Nhưng khi họ vào đến kinh thành, họ sẽ biết rằng ở nơi đô thành phồn hoa ấy, họ chẳng là gì cả.

Khi vào đến kinh thành, đoàn nghi trượng còn chưa đến phủ công chúa thì đã nghe thấy tiếng hò reo ở cổng. Các nam nhân đều háo hức ngóng chờ:

“Công chúa đã về!”

“Công chúa! Cuối cùng ngài cũng trở về!”

“Mau, ta muốn được đỡ công chúa xuống kiệu.”

Ta vén rèm lên nhìn, chỉ thấy những nam nhân trẻ trung, tuấn tú.

Bùi Lãng vội lao lên phía trước, không tin vào mắt mình, nhìn đám người ấy mà hỏi:

“Các ngươi là ai?”

Người đứng đầu liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới với ánh mắt khinh thường:

“Chúng ta dĩ nhiên là nam sủng của công chúa Tuyên Nghi.”

“Cái gì…”

Mặt Bùi Lãng trắng bệch.

Người đó còn tỏ ra ghê tởm:

“Ngươi không phải là người mới mà công chúa vừa mang về đấy chứ? Xem ra công chúa ra ngoài một chuyến thật là đói khát, đến thứ thanh đạm nhạt nhẽo này cũng nuốt trôi được."

"Ngươi...!" Bùi Lãng cả đời tự hào là người đọc nhiều sách thánh hiền, nào có từng nghe những lời lẽ như vậy, lập tức tức giận đến mức không thở nổi.

Tuyên Nghi bước ra, khẽ chỉnh lại búi tóc, đứng trên xe nhìn xuống họ từ trên cao:

"Cãi cọ gì đấy? Sau này đều ở chung trong phủ công chúa, các ngươi phải biết hòa thuận với nhau."

Nói xong, nàng vẫy tay gọi quản gia:

"Chuẩn bị kiệu nhỏ. Trong xe có một vị quý khách không chịu được gió, mang vào Đông sương phòng... không, đưa thẳng vào tẩm cung của bản cung. Bản cung sẽ tự mình chăm sóc."