Đắm Chìm Trong Tình Yêu

Chương 6

Lục Chỉ mang vết thương đã được rửa sạch bằng povidone đi rêu rao khắp nơi.

Trước đây, anh không muốn lộ vết thương ra ngoài và thu hút sự chú ý như vậy.

Nhưng lúc này anh đang nổi nóng, không muốn để ý tới vết thương nữa.

Cảm giác hiện diện của tuýp thuốc mỡ trong túi quần rất mạnh, từng giây từng phút nhắc nhở anh vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cơn giận của anh đến mà không hề có lý do, thậm chí bản thân anh cũng không hiểu tại sao mình lại giận.

Anh biết Quý Mông không làm sai điều gì, ngược lại là mình có vẻ không biết tốt xấu. Nhưng anh cũng cho rằng chuyện của mình không cần người khác nhúng tay vào.

Cho dù, người kia sẽ nói “Cậu là người của lớp chúng ta”, “Tôi phải chịu trách nhiệm với cậu”, khi nhìn thấy vết thương của anh, việc đầu tiên cô nghĩ tới là dẫn anh đến phòng y tế, mà không phải là gặng hỏi...

Lục Chỉ bực bội nhặt một quả bóng rổ lên và đập vào giữa sân, gạt chuyện này ra khỏi đầu.

Mọi người đang chơi bóng trên sân bị tiếng động này làm cho giật cả mình, quay đầu lại thì nhìn thấy anh và gương mặt “áp suất thấp” của anh, họ không dám hỏi về vết thương, chỉ có một người kém thông minh hỏi anh có muốn chơi bóng không.

“Không chơi bóng chẳng lẽ đến đây hít bụi à?” Anh khó chịu hỏi lại.

“Đúng thế, anh Chỉ đến đây không chơi bóng thì làm gì?” Đội trưởng ra giảng hòa: “Anh Chỉ mau đến giúp bọn em, mấy người thằng Vương lắm mưu kế, chỉ có anh có thể trấn áp họ!”

Chàng trai bị gọi là “thằng Vương” bất mãn: “Mẹ nó, chúng mày có biết xấu hổ không? Anh Chỉ, anh đừng giúp chúng nó, chúng nó đang cố ý tỏ vẻ đáng thương đấy!”

Lục Chỉ bực bội trước cuộc cãi vã của họ: “Tao một mình một đội, chúng mày tới phòng thủ tao đi.”

Bây giờ anh không muốn tham gia bất cứ đội nào, chỉ muốn “gϊếŧ” hết tất cả mọi người.

——

Sau khi vào học, Quý Mông phát hiện Lục Chỉ lại không mang cặp sách và sách giáo khoa tới, lần này cô không khuyên anh học nữa mà chỉ tập trung nghe bài giảng của mình.

Lục Chỉ rất hài lòng với điều này, anh nằm sấp xuống ngủ trong tâm trạng bình thản.

Thật ra anh cũng không thích ngủ như vậy, cũng hoàn toàn không buồn ngủ, chẳng qua chiều nay mới có thể nhận được máy tính bảng mới mua, anh không có trò tiêu khiển nào khác, giáo viên lớp 12-1 giảng bài như phù phép, anh nghe được dăm ba câu đã ngủ thϊếp đi.

Bạn cùng bàn mới của Trì Sư nổi tiếng là một người cô đơn trong lớp, bởi vậy cô ấy không phải lo việc mình bỏ mặc bạn cùng bàn, vẫn có thể tan học đến tìm Quý Mông như trước, một là hỏi bài, hai là rủ cô đi vệ sinh, ba là cùng đi rót nước.

Sau khi học xong tiết học cuối cùng của buổi sáng, hai cô gái đi đến căng tin ăn cơm cùng nhau.

Buổi trưa Quý Mông không về nhà, thứ nhất là đi tới đi lui mất gần năm mươi phút, như vậy thời gian nghỉ trưa sẽ không đủ dùng; thứ hai thời gian nghỉ trưa của bà Quý còn ngắn hơn, về nhà nấu cơm càng thêm vội vàng, cũng không thể nghỉ ngơi, cho nên hai mẹ con quyết định buổi trưa không về nhà.

Căng tin của trường Trung học Số Một rất lớn, các món ăn bên trong đa dạng và có giá cả tốt hơn rất nhiều so với các trường Đại học.

Quý Mông mua một suất mì thịt bò, bên trên phủ một lớp thịt bò, chỉ mất tám tệ(*), cô còn thêm một quả trứng rán miễn phí và một số món ăn kèm.

(*) một nhân dân tệ ≈ 3,500 VND.

Sau khi cô ngồi xuống không lâu, Trì Sư cũng bưng khay cơm tới ngồi đối diện, cô ấy mua ba món mặn một món canh và một bát cơm.

Mới vừa ăn được hai miếng, một bàn tay đã đập lên bàn các cô, hai người ngẩng đầu theo cánh tay, phát hiện là một chàng trai xa lạ, vóc dáng rất cao, làn da ngăm đen, vẻ mặt hơi hung dữ.

“Tôi hỏi các cậu.” Chàng trai nhìn chằm chằm Quý Mông, giọng điệu như thẩm vấn tội phạm: “Sao anh Chỉ lại bị thương?”

Trì Sư đứng lên, bật lại mà không hề sợ hãi: “Cậu là ai? Có lịch sự không vậy? Có biết hai chữ “xin hỏi” viết thế nào không?”

Chàng trai không ngờ lại có người dám phản ứng mạnh như thế, cậu ta quay đầu nhìn thấy đường cong cơ bắp trên tay Trì Sư, trong lòng lập tức vang lên một câu mẹ kiếp.

“Cậu là ai?” Trông rất biết đánh nhau... Chàng trai nói chậm lại.

Trì Sư khoanh tay trước ngực, năm nào cũng bơi lội nên dáng người của cô ấy rất cân đối, đường cong cơ bắp trên người cũng rất rõ ràng: “Tôi hỏi cậu trước, nếu cậu muốn biết tại sao Lục Chỉ lại bị thương thì trả lời câu hỏi của tôi đã.”

Chàng trai nghẹn lại. Một lúc lâu sau, cậu ta khó chịu nói mình thuộc đội bóng rổ của trường, người trong đội quan tâm đến tình trạng của Lục Chỉ nhưng không dám hỏi thẳng anh, sau khi hỏi người ta và biết được Quý Mông là bạn cùng bàn của anh, cô còn dẫn anh đến phòng y tế, cho nên đến hỏi Quý Mông có biết lý do Lục Chỉ bị thương hay không.

Sau khi nghe xong, Trì Sư trợn mắt: “Cậu bắt nạt kẻ yếu, không dám hỏi Lục Chỉ nên đến đe dọa bọn tôi đúng không?”

Chàng trai kia ngơ cả người, cậu ta chỉ đe dọa Quý Mông thôi mà? Hình như cậu ta không hề đắc tội chị gái này!

Cậu ta liếc nhìn về phía đồng đội, khôi phục lại khí thế: “Tôi nói chuyện như thế đấy, bẩm sinh đã hung dữ, nhưng tôi không cố ý đe dọa các cậu.”

Trì Sư cười khẩy, cũng không bật lại nữa.

Chàng trai xấu hổ đấm bàn, không cam lòng hỏi lại Quý Mông: “Vậy bạn học, cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc tại sao anh Chỉ lại bị thương không?”

Quý Mông nói thẳng: “Không biết, tôi không hỏi.”

“Cậu không hỏi!?” Chàng trai cất cao giọng theo bản năng, khiến học sinh xung quanh nhìn về phía này, cậu ta không thể không kiềm chế lại: “Sao cậu lại không biết? Không phải cậu đến phòng y tế cùng anh Chỉ của bọn tôi à, cậu không biết thì đi cùng làm gì?”

Trì Sư lại định đứng dậy, Quý Mông nắm lấy tay cô ấy, ra hiệu cho cô ấy tạm thời đừng nóng nảy.

“Tôi chỉ muốn đảm bảo rằng vết thương của Lục Chỉ được xử lý.” Quý Mông nói: “Tôi tưởng các cậu ở cùng Lục Chỉ lâu lắm rồi, hẳn là rất hiểu biết tính cách của cậu ấy, các cậu thân với cậu ấy hơn tôi, nếu các cậu quan tâm cậu ấy thì nên tự đi hỏi, tôi chỉ mới quen biết cậu ấy hơn một ngày, không làm người đứng giữa các cậu được.”

Chàng trai cạn lời không trả lời được, cậu ta cảm thấy Quý Mông nói có lý, lại cảm thấy suy đoán của các đồng đội cũng có lý.

Cậu ta không yên tâm, muốn xác nhận lại lần cuối: “Vậy là… cậu thật sự không làm anh Chỉ bị thương?”

“Cậu lặp lại lần nữa đi!” Trì Sư lập tức nổi giận: “Mạch não của tên ngu ngốc nào cảm thấy Mông Mông của chúng tôi làm Lục Chỉ bị thương? Mông Mông dẫn cậu ấy đến phòng y tế, làm việc tốt còn bị các cậu đổ oan thành thủ phạm, các cậu được đấy, biết đoán như vậy sao không đi làm thám tử đi!? Có người dân như các cậu, tỷ lệ phạm tội của nước ta chắc chắn sẽ giảm xuống đó!”

Chàng trai bị mắng tới nỗi vừa nghẹn lời vừa bực bội, cậu ta hỏi lại: “Không phải cậu ta thì tại sao cậu ta phải đến phòng y tế với anh Chỉ?”

Trì Sư tức đến mức bật cười, thật sự muốn đấm cậu ta một cú thật mạnh.

Quý Mông đứng lên chắn trước người Trì Sư: “Nếu cậu có thắc mắc về việc tôi có làm Lục Chỉ bị thương hay không, có thể chờ bọn tôi ăn xong, chúng ta cùng đến phòng giáo vụ xin xem camera sáng nay, cũng thể gọi Lục Chỉ đến, hỏi rốt cuộc tại sao cậu ấy lại bị như vậy.

Nhưng nếu cậu chỉ muốn kết tội tôi, tôi ——”

“Kết tội gì cơ?” Một giọng nam ngắt lời Quý Mông.

Ba người nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy Lục Chỉ đang đút tay vào túi và đứng cách họ hai mét.

Anh liếc mắt đánh giá Quý Mông từ trên xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng trên người đồng đội: “Mày tìm cậu ấy làm gì?”

Chàng trai lập tức ngoan như chú chim nhỏ: “…Em đến chào hỏi, à thì, anh Chỉ, sao anh lại đến căng tin?”

“Ăn cơm.” Lục Chỉ xua tay bảo cậu ta biến đi, sau khi người kia rời đi thì anh nói với Quý Mông: “Không ngờ tính cách của lớp trưởng cũng khá nóng nảy đấy.”