Đắm Chìm Trong Tình Yêu

Chương 5

Quý Mông đột nhiên đứng lên, trước khi các bạn học phản ứng lại, cô đã ra hiệu cho Lục Chỉ ra khỏi lớp.

“Lại làm sao vậy?” Sáng sớm tinh mơ, chỉ số kiên nhẫn của Lục Chỉ đã tụt xuống tận đáy, vẻ mặt anh khó chịu, nhíu mày nhìn chằm chằm cô gái thấp hơn mình một cái đầu.

“Mặt cậu bị thương rồi, chúng ta đến phòng y tế xử lý đi.” Quý Mông nhìn vết thương rỉ máu ra ngoài, cô hơi lo lắng, tầm mắt chuyển sang đôi mắt của anh, hy vọng anh ngoan ngoãn đồng ý đừng làm chuyện xấu.

Lục Chỉ sửng sốt, hỏi lại theo bản năng: “Không phải ——”

Anh không nói hết.

Quý Mông khó hiểu: “Không phải cái gì?”

“…Không có gì, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì chứ?” Lục Chỉ quay mặt sang chỗ khác, cứng ngắc nói: “Không có chuyện khác thì tôi về lớp đây.”

Thấy anh định rời đi, Quý Mông giữ chặt anh lại theo bản năng, cô lập tức buông tay khi anh quay đầu nhìn lại: “Vậy cậu nói cho tôi trước đã, vết thương này có phải do kim loại gây ra không?”

“Nếu không thì sao?” Anh hỏi lại: “Tôi có thể bị mảnh nhựa làm xước được à?”

“Vậy phải đến phòng y tế với tôi.” Thái độ của Quý Mông cũng cứng rắn hơn: “Nếu không xử lý vết thương, bản thân sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, còn có khả năng để lại sẹo, chúng ta đến phòng y tế cho bác sĩ xem thử đi.”

Lục Chỉ hít sâu một hơi: “Cậu có phiền không? Chuyện của tôi, ai cần cậu lo?”

Quý Mông mím môi, thái độ không hề nhượng bộ: “Tôi nói, cậu là người của lớp chúng ta, tôi là lớp trưởng, tôi phải chịu trách nhiệm với sự an toàn của cậu.”

“…Chịu thật đấy.” Anh tức tới nỗi bật cười: “Tôi không đến phòng y tế, cậu làm gì được tôi à?”

Quý Mông lập tức đưa ra đáp án: “Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ đến đây xử lý vết thương cho cậu.”

“…” Lục Chỉ cố nén cơn giận, ngực phập phồng vài cái.

“Có phải cậu sợ đau không?” Quý Mông nghĩ tới điều gì đó rồi bỗng sửa miệng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

Lục Chỉ trợn to mắt: “Tôi sợ đau?”

“Trường hợp tốt nhất là vết thương của cậu chỉ cần tiêu độc bằng oxy già, trong quá trình đó có hơi đau, nhưng tiêu độc xong sẽ không đau nữa.” Giọng Quý Mông dịu lại: “Nếu cậu không chịu được, tôi có thể hỏi bác sĩ xem có cách nào không đau không.”

…A, đúng là cô có gan đấy.

Lục Chỉ xoay người đi xuống tầng trước, lưng thẳng tắp, cơ bắp căng chặt. Trông anh có vẻ rất tức giận, chẳng muốn nói chuyện với cô.

Quý Mông vội vàng đi theo, theo đến cửa phòng y tế, cô vừa định thở phào một hơi thì chàng trai phía trước quay đầu lại lườm cô, như thể phải trút giận xong thì mới bằng lòng đi vào.

Quý Mông giật mình, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy anh quá trẻ trâu, chỉ có em họ vừa mới vào tiểu học của cô mới thích tỏ vẻ giận dữ như vậy.

Vết thương của Lục Chỉ không sâu, bác sĩ hỏi anh cụ thể là bị thứ gì làm cho bị thương, anh nói với vẻ mặt vô cảm: “Khoá cài đồng hồ.”

Lần đầu tiên bác sĩ nghe thấy có người bị khoá cài đồng hồ làm mặt bị thương, ông ấy hỏi một câu theo bản năng: “Sao em lại bị thứ này làm bị thương?”

Lục Chỉ không trả lời.

Bác sĩ bất lực thu hồi sự tò mò, ông ấy nói với Quý Mông: “Vết thương của bạn học này không có vấn đề gì lớn, dùng nước muối sinh lí và povidone bôi cho tiêu độc là được.”

Quý Mông gật đầu: “Vâng, làm phiền bác sĩ rồi.”

Y tá đi lấy nước muối sinh lí, povidone và thuốc mỡ giúp hai người, bác sĩ dặn dò những việc cần chú ý với Lục Chỉ, nói cho anh nên bôi thuốc thế nào, bảo anh giữ miệng vết thương khô ráo, không được gãi,...

Quý Mông nhìn góc nghiêng của Lục Chỉ, cô cứ cảm thấy anh sẽ không nghe lọt mấy lời này, vì thế cô nghiêm túc ghi nhớ lời dặn của bác sĩ.

Sau khi làm xong tất cả, đã tan học.

Phòng y tế rất gần căng tin trường, hai người vừa đi ra đã cảm nhận được vô số ánh nhìn chăm chú.

Mắt hai người nhìn thẳng, mặt không đổi sắc đi qua đám người.

Lục Chỉ rẽ vào sân bóng rổ, Quý Mông vốn định nhắc anh vận động mạnh sẽ đổ mồ hôi, mồ hôi chảy tới miệng vết thương có lẽ sẽ nhiễm trùng, nhưng nghĩ tới thái độ chống cự từ đầu đến cuối của anh, cô cố gắng kìm nén cảm xúc muốn “lo chuyện bao đồng” của mình, đi thẳng về phía khu dạy học.

Đi chưa được mấy bước, phía sau cô đã có người đuổi theo, là Đàm Tụng Nhã.

Giọng nói của cô ấy đầy quan tâm: “Đàn chị, vừa rồi em thấy chị và Lục Chỉ ra khỏi phòng y tế, chị bị thương à?”

“Không.” Quý Mông lắc đầu, cô ngừng một lát rồi nói: “Lục Chỉ bị thương, chị là lớp trưởng nên đến phòng y tế kiểm tra với cậu ấy.”

“Lục Chỉ bị thương?” Cô ấy kinh ngạc: “Không phải nói anh ấy là chiến thần của trường Trung học Số Một sao? Ai đánh thắng được anh ấy vậy?”

…Chiến thần?

Quý Mông lúng túng trước cách gọi lố lăng này.

“Đúng vậy.” Đàm Tụng Nhã mê mẩn: “Em nghe bạn nói trước giờ anh ấy chưa từng thua khi đánh nhau, ngay cả học sinh hư ở trường Trung học Mười Bảy cũng không đánh lại được anh ấy.”

Quý Mông chợt nhận ra, rất có thể cách gọi “chiến thần” này là do Đàm Tụng Nhã đặt, dù gì trước đây cô cũng chưa từng nghe thấy cách gọi này.

“Đúng rồi, Lục Chỉ bị thương ở đâu vậy?”

“Mặt.”

“…Mặt!?” Đàm Tụng Nhã kinh ngạc hô lên, sau đó cực kỳ tiếc nuối ôm ngực: “Đừng mà, sao khuôn mặt đẹp trai như vậy lại bị thương!? Nếu trên mặt anh ấy để lại vết sẹo thì sẽ không hoàn hảo nữa, em vừa mới rung động với anh ấy mà, mong mặt anh ấy đừng biến dạng!”

Quý Mông: “…”

Đàn em này, đặc biệt thật đấy.

Nói mấy câu, Đàm Tụng Nhã sốt ruột bỏ chạy, cô ấy nói mình phải nhanh chóng đến xem rốt cuộc mặt Lục Chỉ bị thương tới mức độ nào.

Quý Mông bất lực vẫy tay tạm biệt.

Sau khi quay về lớp, Trì Sư đến hỏi tiết đọc buổi sáng cô ra ngoài làm gì, Quý Mông ăn ngay nói thật: “Mặt Lục Chỉ bị thương, mình đến phòng y tế xử lý vết thương với cậu ấy.”

Phản ứng của Trì Sư bình tĩnh hơn Đàm Tụng Nhã rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn ngạc nhiên vì chuyện Lục Chỉ bị thương: “Cậu ấy lại đánh nhau với người ta à? Lần này đánh với ai vậy? Cậu ấy đi học muộn không phải là vì đánh nhau với người ta đâu nhỉ?”

Cô ấy đặt ra ba câu hỏi liên tiếp.

Quý Mông hơi ngại, vì cô chẳng trả lời được câu nào. Cô cũng chưa kịp hỏi lý do anh bị thương, anh đã tức giận rời đi.

Cô suy nghĩ một lát: “Lục Chỉ đánh nhau với người khác chưa từng bị thương à?”

Trì Sư nhớ lại, cô ấy nói: “Cũng không phải hoàn toàn không bị thương, trước đây hình như từng nghe nói bàn tay hoặc là cánh tay cậu ấy bị thương vì đánh nhau với người ta, lúc ấy chẳng phải mình còn nói với cậu rằng có phải tay của người kia được làm bằng giấy nhám hay không mà.”

“Không nhớ lắm.” Quý Mông nói, hôm nay cô thấy mu bàn tay của anh không tì vết, cánh tay cũng không có vấn đề, có lẽ hôm nay anh không đánh nhau bằng tay, cũng có thể là hôm nay anh không đánh nhau với người ta, chỉ là bị người khác làm bị thương?

Trì Sư cảm thấy chủ đề này không thú vị, cô ấy không hề ưa Lục Chỉ: “Mông Mông, không nhắc tới cậu ấy nữa, nghỉ hè mình đã làm xong sách bài tập giáo viên Toán giao rồi, mình có cần làm lại lần nữa không?”

Trước kỳ nghỉ hè, Quý Mông đã thống kê sách bài tập mà các bạn đã làm, sau đó gửi bảng thống kê cho giáo viên từng môn để xác định tài liệu dạy thêm cho học kỳ này. Nhưng kỳ nghỉ hè chỉ có hai tháng, trong vòng hai tháng mọi người chỉ ôn lại mấy quyển sách, cũng rất có khả năng xảy ra tình huống như Trì Sư.

“Không cần, bài ở nhà cậu có thể nộp như một quyển bài tập, cậu tự tìm quyển khác để làm đi.” Cô nói.

Trì Sư vui vẻ gật đầu: “Ừm, mình làm không cẩn thận lắm, có mấy câu quá đơn giản mình còn bỏ qua luôn, tới lúc đó mình sẽ bổ sung theo tiến độ.”