Quý Mông: “Cái gì?”
Cô không hiểu ý của anh, cái gì gọi là “Đừng làm phiền tôi”? Anh phải làm chuyện khác quan trọng hơn ư?
Lục Chỉ không nói nữa, anh gấp bài thi lại.
Quý Mông có khuynh hướng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, cô thích căn chỉnh nếp gấp của bài thi với khoảng trống trên bàn. Khi Lục Chỉ gấp nó lại, bài thi không hề chiếm diện tích bàn học của anh nữa.
Quý Mông: “...” Hiểu rồi.
Cô thầm thở một hơi thật dài trong lòng, nghĩ thầm quả nhiên là vậy.
Cô không ép buộc nữa và rút bài thi lại.
Giáo viên Toán cầm bài thi và cốc trà bước vào lớp, Lục Chỉ không hề nể mặt, anh trực tiếp nằm sấp xuống bàn ngủ.
Quý Mông nhìn khuôn mặt nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ của Lục Chỉ, ngòi bút của cô để lại một vết rách xuyên qua trang giấy.
Một tiết Toán kéo dài bốn mươi lăm phút, Lục Chỉ ngủ đúng bốn mươi phút, năm phút còn lại để tỉnh táo và ngẩn ngơ, cách sắp xếp thời gian của anh có thể được đánh giá là “bậc thầy”.
Vừa tan học, anh lại muốn ra ngoài, Quý Mông nghĩ tới nhiệm vụ mà ông Khâu giao cho mình, cuối cùng cô vẫn gọi anh lại.
“Cậu còn giữ bài thi cuối kỳ không?”
“Không.” Anh trả lời cực kỳ nhanh gọn dứt khoát.
Quý Mông lại đoán trúng nhưng hoàn toàn không cảm thấy vui, cô nói: “Chỗ tôi có file word của bài thi cuối kỳ, tôi gửi cho cậu, cậu về chép lại được không?”
…Được không?
Giọng điệu cứ như dỗ dành trẻ con.
“Không được.” Lục Chỉ khom lưng, ghé sát người tới, đầu lưỡi chống quai hàm, đối diện với cô, giọng điệu của anh không được tốt lắm: “Lớp trưởng, cậu đừng xen vào việc của người khác nữa, được, không, nào?”
Anh nhếch môi, trong mắt tràn ngập ý cảnh cáo.
Quý Mông không hề quan tâm tới sự cảnh cáo ấy, dưới góc nhìn của cô, cô được các giáo viên và chủ nhiệm lớp bảo vệ. Hơn nữa, chỉ bảo anh làm lại bài thi, chắc anh cũng không đánh mình đâu nhỉ?
Sau cặp kính nhựa màu đen rẻ tiền nhất là đôi mắt bình thường nhưng bướng bỉnh của cô.
“Tôi không xen vào việc của người khác, tôi là lớp trưởng lớp 12-1, cậu là một phần của lớp 12-1, ngày nào cậu còn ở cái lớp này, thì ngày đó tôi phải chịu trách nhiệm với cậu.” Cô nói.
Quý Mông không hề nhắc tới những câu như “Vì tốt cho cậu”, nhưng Lục Chỉ lại cảm thấy cô còn khó đối phó hơn mấy người đứng ở nơi đạo đức cao.
Anh khẽ cười, ném xuống một câu “Kệ cậu” rồi rời khỏi lớp.
Các bạn học xung quanh đều đã chứng kiến cuộc đấu đá không có khói thuốc súng này. Sau khi Lục Chỉ đi, họ an ủi Quý Mông đừng nóng giận, cũng có người khuyên cô đừng động đến anh.
“Lục Chỉ đứng bét hai năm, ai trong trường Trung học Số Một cũng biết cậu ta ngang bướng không dễ chọc. Mấy tên côn đồ của trường Trung học Mười Bảy bên kia sông thường xuyên tìm cậu ta để đánh nhau, cậu ta đánh người cực kỳ tàn nhẫn! Dù gì nhà cậu ta cũng có tiền mà, làm đồ ngốc cũng có thể vui vẻ thoải mái sống mấy trăm đời. Lớp trưởng, cậu đừng động vào cậu ta, chọc cậu ta xù lông, nói không chừng cậu ta sẽ đánh cậu thật đấy! Phải rồi, câu này làm kiểu gì vậy? Đêm qua mình nghĩ hơn nửa tiếng cũng chưa làm được!”
Câu hỏi được đưa tới trước mặt Quý Mông, cô chỉ có thể bình tĩnh lại và đọc đề.
Sau khi giải thích qua cách giải với bạn học, Quý Mông nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn đến văn phòng của ông Khâu, ông đang đóng dấu một xấp bài thi cuối kỳ và phiếu đáp án.
Nhân cơ hội này, ông Khâu cũng trò chuyện với cô, chủ yếu là quan tâm tới việc ở chung của cô và bạn cùng bàn mới.
Quý Mông nói thật: “Lục Chỉ đi học mà không hề mang gì theo, vừa vào học đã ngủ, em không có thời gian để nói chuyện với cậu ấy.”
Cãi nhau không thể được xem là nói chuyện, cô nghĩ.
Ông Khâu là một giáo viên rất tốt bụng và hiền lành, biết tính cách của cô, cũng đã nghe nói về tính cách của Lục Chỉ. Nhưng ông sẽ không nói học sinh khác không tốt trước mặt học sinh, cho nên ông chỉ có thể an ủi cô lần nữa: “Cố gắng hết sức là được. Mỗi người đều có lối đi của riêng mình, lối đi của em và hầu hết các bạn học khác là ở trong trường học, nhưng Lục Chỉ thì khác, nếu em ấy thật sự không muốn học, em cũng không cần phải phá hư tình bạn vì điều ấy. Tóm lại, có em ngồi bên cạnh em ấy, ít nhất thầy cũng rất yên tâm về mặt kỷ luật.”
“Vâng, em biết rồi ạ.”
Ra khỏi văn phòng, Quý Mông vuốt tập bài thi và phiếu đáp án còn ấm, cô chú ý tới một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây trong khu vườn nhỏ ở tầng một.
Lục Chỉ đang đứng nói chuyện với ba gương mặt xa lạ, trong tay mỗi người cầm một chiếc điện thoại, thỉnh thoảng ba chàng trai khác lại quay màn hình điện thoại về phía Lục Chỉ, sau khi Lục Chỉ chán ghét hai lần, anh dần mất kiên nhẫn.
Bầu không khí của bốn người bị một cô gái phá vỡ.
Cô gái ấy cắt tóc ngắn, hơi xoăn tự nhiên, tuy không thấy mặt nhưng Quý Mông biết đây là một cô gái rất đẹp.
Cô ấy cầm điện thoại đi tới trước mặt Lục Chỉ và nói gì đó với anh, Lục Chỉ mất kiên nhẫn đáp lại một câu.
Cô gái tiếp tục nói, nhưng Lục Chỉ không hề mở miệng, thái độ chống đối rất rõ ràng.
Cô gái thấy thế thì bực bội rời đi.
Lúc cô ấy quay đầu lại, Quý Mông nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, quả nhiên trông rất đẹp. Điều quan trọng nhất chính là, Quý Mông biết cô ấy.
Khi lớp mười nhập học, với tư cách là hội trưởng hội học sinh đã từ chức vào cuối học kỳ trước, Quý Mông bị bạn gọi đi hỗ trợ, học sinh và phụ huynh đầu tiên mà cô tiếp đón là cô gái này.
Cô gái tên là Đàm Tụng Nhã, thành tích thi cấp ba rất tốt, thi được vào lớp duy nhất xếp hạng theo thành tích ở trường Trung học Số Một, tức là lớp tên lửa. Đồng thời, hoàn cảnh gia đình của cô ấy cũng không tồi, bố mẹ khéo ăn khéo nói, gia đình hoà thuận tốt đẹp, để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Quý Mông.
Tiếp đón xong, Đàm Tụng Nhã đã thêm Wechat của Quý Mông, sáng hôm nay hai người còn chào buổi sáng với nhau.
Đang suy nghĩ, Đàm Tụng Nhã ngẩng đầu lên thấy Quý Mông đứng bên lan can tầng hai, cô ấy giơ tay chào cô. Đàm Tụng Nhã cười rất tươi, có vẻ không hề để ý tới việc bị người ta nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Quý Mông rất hâm mộ tính cách hoạt bát cởi mở của cô ấy, cô cũng giơ tay đáp lại.
Trở lại lớp học, Quý Mông đắn đo không biết có nên đưa bài thi cho Lục Chỉ hay không. Tuy không rõ tại sao trước và sau ông Khâu lại có thái độ khác nhau, nhưng cô biết chắc chắn ông Khâu sẽ không hại mình, nếu Lục Chỉ thật sự không muốn học mà cô vẫn tiếp tục nhúng tay thì đúng là xen vào việc của người khác.
Tốn hơn nửa phút do dự, cô đưa ra quyết định.
Quý Mông cầm lấy một cây bút chì, viết tên Lục Chỉ vào cột họ tên của mỗi tờ bài thi và phiếu điền đáp án, sau đó xếp gọn rồi bỏ vào ngăn bàn của anh.
Còn về phần làm hay không, hoàn toàn dựa vào sự tự giác của anh.
Một ngày có tám tiết cộng thêm hai tiết tự học buổi tối, từ tám giờ sáng tới hơn mười giờ đêm, các học sinh ở trong trường mười ba đến mười bốn tiếng.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, học sinh ra khỏi cổng trường. Quý Mông tìm được mẹ mình là bà Quý Tuệ Vân ở cửa hàng văn phòng phẩm đối diện trường học.
Quý Mông mở cửa ghế phụ ra và ngồi vào, bà Quý đưa cho cô một cốc sữa bò, cô nhận lấy và uống một ngụm theo thói quen.
“Hôm nay ở trường học thế nào?” Bà Quý hỏi.
“Khá tốt ạ.” Cô nói: “Hôm nay lớp con có học sinh mới, thành tích không tốt lắm nên thầy Khâu xếp cậu ấy ngồi cạnh con.”
“Chủ nhiệm lớp các con lại bảo con làm giáo viên dạy kèm miễn phí à?” Bà Quý vừa nói vừa khởi động xe đi vào đường xe chạy.
Quý Mông nói đỡ cho ông Khâu: “Nhóm nhỏ giúp đỡ học tập đều là miễn phí, bây giờ thu phí dạy thêm là phạm pháp.”
Bà Quý liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Quý Mông cũng không dám làm phiền mẹ lái xe, cô ngoan ngoãn uống sữa bò.