Đắm Chìm Trong Tình Yêu

Chương 2

Quý Mông bảo đại diện môn Văn quay về chỗ ngồi.

“Mọi người thu dọn sạch sẽ bàn ghế đi, đã có sơ đồ chỗ ngồi mới năm nay rồi, lát nữa chúng ta sẽ đổi chỗ.”

Cô còn chưa nói xong, không ít các bạn học trong lớp đã bắt đầu thu dọn sách vở và lau bàn.

Quý Mông không nhúc nhích, sáng nay sau khi bỏ cặp sách ra, tới tận bây giờ cô cũng chưa về chỗ ngồi, bàn ghế đều sạch sẽ, chỉ có mỗi cặp sách treo trên ghế.

Cô tập trung gần hết sự chú ý lên người Lục Chỉ.

Khác với sự vui vẻ và phấn khích của những người khác, Lục Chỉ vẫn lười biếng, trông vô cùng uể oải, nếu không phải vẻ mặt của anh hồng hào và không có quầng thâm mắt, Quý Mông sẽ chân thành đề nghị anh mau chóng đi kiểm tra sức khoẻ, tránh để ảnh hưởng đến kỳ thi Đại học.

Lục Chỉ không có đồ để dọn, kể từ khi tiết đọc buổi sáng bắt đầu cho tới bây giờ, hình như anh chưa hề lấy sách vở và giấy bút ra.

À quên mất, anh không mang cặp sách tới.

Nhận ra điều này, Quý Mông nhíu mày theo bản năng, lúc này Lục Chỉ cũng ngước nhìn lên, đối diện với ánh mắt của cô.

Chỉ nhìn nhau trong chốc lát, hai người lập tức dời mắt đi.

Sau ba phút rưỡi, cả lớp đã thu dọn xong, mọi người ra hành lang xếp hàng theo thứ tự.

Lục Chỉ là người cuối cùng, khi đi ngang qua Quý Mông, anh ngẩng đầu lên.

Quý Mông: Anh nhìn người khác bằng mũi à?

Cô im lặng, đây là lần đầu tiên có người tiến hành bắt nạt cô về chiều cao.

Thu hồi cảm xúc, Quý Mông bắt đầu đọc tên, sắp xếp chỗ ngồi mới.

“Tưởng Đào, Quách Dực Minh, hàng một tổ một.”

Hai chàng trai có vóc dáng hơi lùn đeo cặp sách ngồi xuống.

“Thẩm Hiên Di, Vương Giai Giai, hàng hai tổ một.”

Hai cô gái đeo kính đi vào chỗ ngồi.

Vóc dáng của Lục Chỉ cao, đứng cuối hàng vẫn có thể nhìn thấy từng cái đầu đen ở phía trước, những cái đầu đen dựa sát gần nhau, nhưng không hề giở trò hay nói chuyện mà đều đang chờ Quý Mông gọi tên.

Anh không hiểu biết về lớp 12-1, chỉ biết đánh giá của học sinh toàn trường Trung học Số Một dành cho lớp 12-1 là nửa khen nửa chê.

Thứ được khen, đương nhiên là thành tích học tập của nhóm người này; thứ bị chê, cũng là thành tích học tập.

Từ góc nhìn của các lớp khác, lớp 12-1 toàn là những con mọt sách biệt lập. Bọn họ chỉ chơi với người lớp mình, có vẻ không quá coi trọng người học kém; sự nhiệt tình tham gia đại hội thể thao và lễ kỷ niệm trong trường của họ rất thấp, lần nào cũng chỉ đăng ký theo chỉ tiêu; họ chiếm hết các vị trí trong danh sách của các cuộc thi kiến thức, không chọn được bọn họ thì trường học mới cân nhắc đến các lớp khác…

“Lục Chỉ.”

Lục Chỉ hoàn hồn, tầm mắt dừng trên người cô gái gọi tên mình.

Quý Mông thấy anh ngẩn người nên gọi lại: “Lục Chỉ, cậu và tôi ngồi cùng nhau ở hàng cuối tổ hai.”

Cùng nhau!?

Vậy mà Lục Chỉ lại ngồi cùng bàn với lớp trưởng!?

Trong nháy mắt, ánh mắt của các bạn học trong lớp đều cực kỳ đặc sắc.

Có sự thất vọng âm thầm, có niềm vui sướиɠ khi người ta gặp hoạ, còn có đồng cảm.

Lục Chỉ “Ồ” một tiếng, anh nghe theo sự sắp xếp, đi từ cuối hàng về phía trước. Lúc đi, anh nghe thấy một cô gái gọi Quý Mông, hỏi có thể đổi chỗ hay không.

Quý Mông nói: “Nếu không có tình huống đặc thù thì không thể thay đổi.”

“Được rồi.” Cô gái ỉu xìu không vui: “Hai chúng ta ngồi cùng bàn rất tốt mà, thầy Khâu đúng thật là, sao lại chia cắt chúng ta!?”

Quý Mông bất lực nhìn cô ấy, cô không nói gì.

“Trì Sư, cậu đã trưởng thành rồi.” Có một bạn học cười cô gái kia: “Cậu nên học cách sinh sống một mình!”

Trì Sư lườm người nọ: “Liên quan gì đến cậu?”

Lục Chỉ đã ngồi xuống hàng cuối tổ hai, Quý Mông bảo mọi người yên lặng rồi tiếp tục đọc sơ đồ chỗ ngồi.

Cuối cùng trước khi chuông reo hết tiết, lớp 12-1 đã đổi xong chỗ ngồi mới.

Quý Mông dán sơ đồ chỗ ngồi mới lên góc bục giảng, sau đó trở lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, cô đã thấy loáng thoáng hai bóng dáng lén lút bên cửa sổ.

Cô nhìn qua thì thấy hai chàng trai xa lạ đang vẫy tay với bạn cùng bàn mới của mình, họ gọi anh đi ra ngoài.

Quý Mông nhìn Lục Chỉ rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt, cô mở bài thi mới ra và bắt đầu làm.

Tuy ông Khâu giao nhiệm vụ “trợ giúp Lục Chỉ tiến bộ trong học tập” cho cô, nhưng cô không phải người vừa gặp đã thân, không thể nào lôi kéo người ta học tập dưới tình huống vừa mới gặp. Hơn nữa, anh vừa tới lớp 12-1, nên cho anh thời gian để thích nghi.

Trên hành lang.

“Anh Chỉ, có phải mấy đứa mọt sách lớp 12-1 nhìn thấy anh thì đều kích động không? Em thấy mấy cô gái đang lén nhìn anh đấy!”

“Anh Chỉ, đứa con gái vừa gầy vừa quê bên cạnh anh là bạn cùng bàn của anh à? Có phải vì để phòng ngừa việc anh yêu sớm nên giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 đã sắp xếp cô gái xấu nhất lớp đến ngồi bên cạnh anh không? Ha ha ha ha… Ha.”

Dưới ánh mắt của Lục Chỉ, giọng của cậu ta càng lúc càng nhỏ.

Vẻ mặt của Lục Chỉ hờ hững, hoàn toàn không có cảm xúc gì với những chủ đề này: “Không phải nói đi chơi bóng rổ à?”

“Ồ đúng đúng đúng, chơi bóng chơi bóng!” Hai người họ nhanh chóng ngậm miệng.

Lục Chỉ là tiền đạo chủ chốt trong đội bóng rổ của trường Trung học Số Một, năm nào thành phố Tầm cũng có một giải bóng rổ cấp trường vào mùa thu, trước đây những giải mà trường Trung học Số Một đạt được đều bình thường, cho tới khi Lục Chỉ vào đội bóng rổ, trong hai năm nay cúp quán quân của giải bóng rổ cấp trường đều thuộc về trường Trung học Số Một.

Người trong đội bóng rổ của trường đều muốn giành được cú ăn ba(*) trước khi Lục Chỉ tốt nghiệp.

(*) Cú ăn ba là giải dành cho một đội bóng đạt được ba danh diệu liên tiếp trong một mùa giải.

Sau khi Lục Chỉ đi, Trì Sư lập tức đến chỗ của anh ngồi, cô ấy cầm bài toán khó ở cuối đề rồi hỏi Quý Mông cách giải.

Quý Mông liếc nhìn toàn bộ chỗ để trống ở đề và hỏi: “Không biết làm nhiều câu lắm hả?”

“À…” Trì Sư khựng lại: “Chắc là biết, mình làm ngược lại, chỉ xem câu cuối.”

Quý Mông gật đầu, sau khi đọc xong câu cuối cùng, cô nhanh chóng viết hai công thức lên giấy nháp rồi nói: “Câu này phải chuyển hình trước, sẽ dễ giải hơn nếu làm bằng hai công thức này, cậu xem thử đi.”

“OK!” Trì Sư ghi nhớ hai công thức kia, cô ấy ngồi ngay ngắn lại và bắt đầu tự giải bài.

Viết xong hai bước, Trì Sư nhích lại gần Quý Mông: “Mông Mông, thầy Khâu xếp cậu ngồi cùng bàn với người này, có phải muốn cậu dạy kèm cho cậu ấy không?”

Quý Mông gật đầu: “Ừ, mình cũng không chắc có thể dạy kèm cho cậu ấy được hay không, hình như cậu ấy không dễ gần lắm.”

Trì Sư cười: “Không phải là “hình như”, cậu ấy cực kỳ khó gần! Thái độ của Lục Chỉ với những cô gái tỏ tình rất bất lịch sự, hơn nữa cậu ấy chỉ chơi với con trai, trước đây cũng không ngồi cùng bàn với con gái, mình nghi ngờ cậu ấy ghét nữ là có lý do cả đấy!”

Ghét nữ… Quý Mông nghĩ lại, cô không thấy Lục Chỉ lộ vẻ chán ghét rõ ràng với cô gái nào.

Quý Mông đổi chủ đề: “Trì Trì, cậu làm xong câu kia chưa?”

Bả vai Trì Sư cụp xuống: “Chưa, mình viết tiếp đây.”

“Ừm, cố lên.”

Trước khi vào học, Trì Sư quay về chỗ, Lục Chỉ không hề biết mình bị chiếm chỗ.

Tiếng chuông vào học vang lên, Quý Mông nghĩ anh không mang cặp sách tới, nên cô rất tự nhiên mở bài thi cuối kỳ một của mình ra và để giữa hai chiếc bàn.

Lục Chỉ không hiểu lý do.

Quý Mông giải thích: “Hai tiết đầu của mỗi môn khi mới bắt đầu khai giảng đều là giải bài thi, cậu không mang, chúng ta xem cùng nhau.”

Lục Chỉ nhướng mày, tầm mắt dừng trên bài thi toán đạt điểm tuyệt đối, anh nói: “Không cần, đừng làm phiền tôi.”