Nấm Xúc Tu O Cần Được Nuôi Dưỡng

Chương 11

Thời Hữu xoa xoa tay, cậu nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục Dĩ Thừa đang nhìn cậu.

Lục Dĩ Thừa hơi nhướng mày, đôi mắt rất ưa nhìn, đen sáng, vẻ mặt có chút lơ đãng, mang theo sự xa cách hờ hững, nhìn thẳng vào Thời Hữu.

Thời Hữu: "..."

Mặc dù không muốn trả lời nhưng cậu vẫn gật đầu: "Tôi là..."

Không phải anh ấy nhận được chuyển phát nhanh của mình sao?

Lục Dĩ Thừa quay đầu lại, nhập mật mã phòng, mở cửa.

"Vào đi."

Thời Hữu ngây người đứng tại chỗ.

Lục Dĩ Thừa bước vào phòng, thấy người phía sau không có phản ứng, khẽ nhíu mày, lại quay người ra hiệu.

Thời Hữu vừa nhìn thấy, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, ngay lập tức đi theo vào trong.

Nhà của Lục Dĩ Thừa có cùng kiểu dáng với nhà của Thời Hữu, ba phòng ngủ, một phòng khách, hai trăm mét vuông.

Cách bài trí trong nhà rất đơn giản, lựa chọn đồ nội thất theo tông màu lạnh, lát sàn gỗ trầm, giữa phòng đặt một chiếc ghế sofa màu xám gạo.

Vừa bước vào, Thời Hữu đã cảm nhận được sự thoải mái khác thường, nơi này chắc chỉ có một mình Lục Dĩ Thừa ở, cả căn nhà đều tràn ngập pheromone gỗ thông lạnh của anh.

Ở lối vào đặt những cây thiên điểu và cây lá rùa xanh mướt, trên bức tường trắng tinh treo những khung ảnh cổ điển với hoa khô.

Gần ban công có một giá thí nghiệm, trên đó đặt nhiều ống nghiệm và l*иg kính, cùng với các thiết bị, dụng cụ thí nghiệm lớn nhỏ.

Rèm cửa được làm bằng vải voan mỏng, theo gió nhẹ phồng lên thành những đường cong như sóng trắng, ánh nắng xuyên qua tạo nên bóng mờ ảo, cây xanh đung đưa.

Xét về mặt thẩm mỹ thiết kế, ngôi nhà của Lục Dĩ Thừa là một bài luận rất tốt trong chuyên ngành của Thời Hữu.

Hơn nữa, Thời Hữu cảm thấy không khí ở đây có phần ẩm hơn bên ngoài một chút, vốn là một cây nấm nhạy cảm với độ ẩm, làn da của cậu cảm thấy thật tuyệt vời.

Thời Hữu thay giày ở lối vào, đôi chân mang tất trắng chạy lon ton đến chiếc máy tạo độ ẩm đặt trong phòng khách, hào hứng nói: "Này Dĩ Thừa, anh mua máy tạo độ ẩm này ở đâu vậy? Cực kỳ thoải mái!"

Lục Dĩ Thừa, người không ngờ cậu lại tự nhiên như vậy: "."

Anh vốn chỉ định để cậu đến xem thử có thiếu chuyển phát nhanh nào không, ai ngờ cậu lại tự nhiên như ở nhà mình vậy.

Thời Hữu gần như yêu nơi này rồi.

Đây quả thực là một khu rừng nhỏ!

Thời Hữu đang nhìn cái cây có lá giống lông vũ tươi tốt bên cạnh, vừa định hỏi Lục Dĩ Thừa tên của nó là gì thì một chiếc nhiệt kế đã được nhét vào miệng.

Chiếc nhiệt kế lạnh lẽo bị ấn xuống dưới lưỡi, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Lục Dĩ Thừa: "Năm phút."

Thời Hữu chớp mắt với anh, cậu nhớ ra việc cậu bị sốt nhẹ ở nhà thi đấu.

Lục Dĩ Thừa thay bộ đồ chơi bóng rổ, tùy ý mặc một chiếc áo len dài tay ở nhà, đeo lại chiếc kính gọng vàng lên sống mũi, cúi đầu lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ hung hãn đã giảm bớt đi rất nhiều.

Giọng nói của anh giống như làn gió nhẹ mùa thu, không chút gợn sóng: "Đó là cây tai khỉ lá dày."

Thời Hữu ngậm nhiệt kế, quay đầu lại nhìn cây tai khỉ lá dày mà Lục Dĩ Thừa nói, lá cây nhẹ, bộ rễ không phát triển lắm, hình dáng rậm rạp đáng yêu.

Lục Dĩ Thừa chỉ vào thùng chuyển phát nhanh đặt trên mặt đất, nói: "Cậu xem có thiếu gì không."

Thời Hữu gật đầu, ú ớ đáp lại, vừa nhấc chân định đi xem thì lại bị Lục Dĩ Thừa kéo lại.

"Đo nhiệt độ thì đừng cử động."

Thời Hữu bị ấn xuống ghế sofa, chờ năm phút trôi qua.

Lục Dĩ Thừa đặt Thời Hữu ngồi xuống, đưa tay xắn tay áo len lên.

Tay áo xắn lên để lộ một đoạn cánh tay, gân xanh nổi rõ, anh đeo găng tay, cầm bảng cứng và bút treo trên giá thí nghiệm, bắt đầu ghi lại nhiệt độ, ánh sáng và xu hướng sinh trưởng của cây trong môi trường nuôi cấy hiện tại.

Lục Dĩ Thừa có ngón tay thon dài, đầu bút lướt trên mặt giấy trắng, nét chữ ngay ngắn, sạch sẽ gọn gàng.

Thời Hữu ngồi trên ghế sofa, ngậm nhiệt kế, nhìn bóng lưng chăm chú làm việc của Alpha.

Thật sự.

Nơi này, thật thoải mái.

Nhiệt độ, độ ẩm, vẻ đẹp căn phòng, mùi hương pheromone và còn một người tốt bụng đẹp trai nghiêm túc nữa.

Thời Hữu rất thích.

"Tít tít tít tít—" Năm phút sau, nhiệt kế báo đã đo xong.

Lục Dĩ Thừa cầm bảng ghi chép đến trước mặt Thời Hữu, lấy nhiệt kế ra khỏi miệng cậu.

Không bị sốt.

Lục Dĩ Thừa hơi nhíu mày, phản ứng vừa rồi của cậu, nhìn thế nào cũng không giống không có chuyện gì.

Thấy anh nghi ngờ, Thời Hữu vội nói: "Tôi không bị sốt, tôi chỉ có chút vấn đề."

Tự nói mình có vấn đề, Lục Dĩ Thừa cũng là lần đầu tiên gặp.

Lục Dĩ Thừa tháo kính, hỏi: "Vấn đề gì?"

Thời Hữu: "Tôi có thể hỏi trước, bây giờ anh có tin tôi là một cây nấm không?"

Lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Lục Dĩ Thừa: "... Cậu đang nói đùa?"

Quả nhiên.

Thời Hữu hiểu, dù sao hiện tượng biến dị phi tự nhiên này thì ai cũng khó chấp nhận được.

Nhưng đồng thời Thời Hữu cũng tin rằng, Lục Dĩ Thừa là người học thực vật học, còn nghiên cứu chuyển gen sinh học, chắc chắn có thể chấp nhận cậu là một cây nấm nhanh hơn người thường.

Phải từ từ, từ từ.

Thời Hữu đứng dậy, nói với Lục Dĩ Thừa: "Tôi đi xem chuyển phát nhanh nhé."