Tất nhiên, Thời Hữu vốn thiếu hiểu biết về sinh lý AO, nên không biết việc thích pheromone có vấn đề gì. Hơn nữa, cậu chỉ đơn thuần nói ra sự thật mà thôi.
Cậu đúng là một cây nấm nhỏ thành thật.
“Tôi nói xong rồi.” Thời Hữu nói.
Lục Dĩ Thừa đứng im tại chỗ, đã chuẩn bị tinh thần nghe Thời Hữu kể lể về chuyện nấm của mình.
Nhưng không ngờ cậu nhóc lại đi lướt qua anh, còn lịch sự nói: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Lục Dĩ Thừa: “?”
Anh nhìn Thời Hữu vội vàng mở cửa, rồi bước ra khỏi phòng thay đồ.
Lục Dĩ Thừa bỗng chốc cảm thấy hơi bối rối.
Anh không hiểu nổi beta này đang nghĩ gì, anh còn tưởng cậu ta đang giở trò lạt mềm buộc chặt, không ngờ Thời Hữu còn vội hơn cả anh.
Lục Dĩ Thừa nhíu mày.
Mặc dù vậy, nhưng vừa rồi khi Thời Hữu nói chuyện, giọng cậu càng lúc càng nhỏ, còn hơi mềm mại, rõ ràng có thể cảm nhận được trạng thái cậu không tốt lắm.
Có phải cậu ấy không khỏe không?
Nhưng anh nhanh chóng lại thấy kỳ lạ, tại sao anh lại phải lo lắng cho tên lừa đảo nhỏ này, có phải trạng thái tinh thần của anh cũng trở nên kỳ lạ rồi không.
Lục Dĩ Thừa sờ lên gáy, lười biếng rũ mắt xuống, đưa tay mở cửa phòng thay đồ.
Anh đã hẹn với người khác, bây giờ về căn hộ chắc vừa kịp.
Nhưng vừa mở cửa, anh lại thấy Thời Hữu dựa vào tường, cuộn tròn người lại, cơ thể run nhẹ, gần như sắp ngã xuống.
Lục Dĩ Thừa sững người.
"Này." Lục Dĩ Thừa vội vàng bước tới đỡ Thời Hữu dậy, "Cậu sao vậy?"
Chỉ thấy gò má Thời Hữu ửng hồng như bị bệnh, môi tái nhợt, tóc mái lòa xòa che khuất lông mày và mắt, khóe mắt cũng đỏ ửng.
Ánh sáng lạnh lẽo trên hành lang chiếu lên khuôn mặt cậu, hàng mi đổ bóng hình cánh quạt, dái tai Thời Hữu đỏ như máu.
Lục Dĩ Thừa đưa tay sờ lên trán Thời Hữu, thấy hơi nóng: "Cậu sốt rồi."
Thấy cậu có vẻ rất khó chịu, anh nhỏ giọng nói: "Tôi đưa cậu đến phòng y tế."
Tuy nhiên, tay Lục Dĩ Thừa vừa chạm vào trán Thời Hữu còn chưa kịp rời đi đã bị cậu nắm chặt lấy.
Lục Dĩ Thừa: "?"
"Không, không cần..." Beta vừa nói không cần, vừa áp chặt tay Lục Dĩ Thừa vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của mình.
Còn cọ cọ nữa.
Lục Dĩ Thừa không dám cử động.
Nếu Thời Hữu không được chăm sóc tốt sẽ xuất hiện di chứng, là những triệu chứng giống như bị sốt, ở những nơi pheromone hỗn tạp sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Phòng thay đồ mà họ vừa vào là phòng thay đồ của alpha, bên trong toàn là đồ của alpha, pheromone hỗn tạp đến mức bùng nổ.
Mà Lục Dĩ Thừa lại kiềm chế pheromone của mình rất tốt, hoàn toàn không áp chế pheromone bên ngoài.
Thời Hữu khó chịu bởi những pheromone hỗn tạp, một giây cũng không muốn ở lại thêm.
Nhưng bây giờ, cậu được Lục Dĩ Thừa đỡ, dựa sát vào anh, mùi hương gỗ thông lạnh lẽo theo động tác của anh truyền tới chóp mũi Thời Hữu.
Nhưng triệu chứng vẫn chưa thuyên giảm.
Thời Hữu sờ túi áo, muốn dùng xịt pheromone để giảm bớt triệu chứng, nhưng đột nhiên nhớ ra, cậu đã dùng hết rồi.
Cậu ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Thừa.
Pheromone gỗ của người đàn ông được kiềm nén, nhưng vì khoảng cách gần, có thể cảm nhận được rất rõ ràng hơi thở lạnh lẽo, giống như khoác lên mình làn gió mùa thu.
Giống như cọng rơm cứu mạng vậy.
...
A a a nhưng mà lúc này bảo Lục Dĩ Thừa thả ra một chút pheromone có phải kỳ lạ quá không!
Thời Hữu suy nghĩ cẩn thận một hồi, giọng nói mang theo âm mũi nghèn nghẹt: "... Tôi có thể, tôi có thể mượn áo khoác của anh được không?"
Lục Dĩ Thừa tưởng mình nghe nhầm.
"Cho tôi mượn một chút." Thời Hữu dùng tay kéo kéo áo khoác của Lục Dĩ Thừa, bây giờ cậu không còn sức để giải thích.
Lục Dĩ Thừa nhiều lần xác nhận mình không nghe nhầm, áo khoác của alpha đều có pheromone, không thể tùy tiện cho người khác mượn. Nhưng beta mượn áo khoác của alpha hình như cũng không có vấn đề gì.
Thời Hữu cúi đầu, hàng mi ướt đẫm dính vào nhau, đôi mắt long lanh như sắp khóc.
Lục Dĩ Thừa do dự một giây, rồi cởϊ áσ khoác của mình ra đưa cho Thời Hữu.
Cậu ta định làm cái g…
Giây tiếp theo, Thời Hữu vùi đầu vào áo khoác của Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa: "??"
Thời Hữu vùi cả khuôn mặt vào áo khoác, để pheromone bao bọc lấy mình.
Kỳ lạ hơn là, Lục Dĩ Thừa thấy sắc đỏ trên mặt Thời Hữu đã giảm bớt, cả người cũng thả lỏng hơn một chút.
Lục Dĩ Thừa nhìn hành động quá mức thân mật của cậu, anh kìm nén, nâng cằm lên, ánh mắt thẳng tắp, đen như mực.
Thời Hữu nghỉ ngơi một lúc lâu mới nhận ra hành động vùi mặt vào áo khoác của người ta thật kỳ lạ.
Beta nhỏ ôm lấy áo khoác, lộ ra nửa khuôn mặt và đôi mắt.
Thời Hữu ngượng ngùng nói: "Tôi không phải biếи ŧɦái."
Lục Dĩ Thừa: "..."
Kỳ lạ, quá kỳ lạ.
Thời Hữu bây giờ cũng xấu hổ muốn chết, nhưng vẫn ôm chặt áo khoác của Lục Dĩ Thừa không buông.
Có nên giải thích một chút không nhỉ?
Nhưng Thời Hữu lại không biết nên giải thích thế nào.
Cậu vốn định vắt óc nghĩ cách qua loa cho xong chuyện, hoặc là cứ nói thẳng với Lục Dĩ Thừa cho rồi.
Nhưng cậu vừa nhìn đồng hồ.
12 rưỡi rồi!
Thời Hữu giật nảy mình, vèo một cái đứng bật dậy.
"Công chúa eo thon mông cong" của cậu vẫn còn đang ở nhà hàng xóm!
"Chuyện này, tôi có thể nói với anh sau được không, anh cũng có việc mà, hay là anh đi trước đi." Thời Hữu nói.
Lục Dĩ Thừa cũng nhìn đồng hồ, mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nói: "Được. Tôi hy vọng lần sau cậu có thể giải thích rõ ràng."
Thời Hữu vội vàng cúi người chào anh, ra hiệu muốn tiễn Lục Dĩ Thừa đi.
Lục Dĩ Thừa cũng không từ chối, quay người nói với cậu: "Áo khoác."
Thời Hữu buột miệng: "Tôi lạnh."
Lục Dĩ Thừa: "..."
Lục Dĩ Thừa cũng mặc kệ cậu, thấy thời gian đã muộn, sợ người hẹn đợi sẽ không hay, nên anh nhắn tin cho đối phương.
Thời Hữu cũng đang định nói với hàng xóm một tiếng thì nhận được tin nhắn của đối phương.
[Xin lỗi, phiền cậu đợi một lát, tôi đang trên đường về.]
Thời Hữu vội vàng trả lời, nói rõ mình cũng đang trên đường về.
Sau đó cậu phát hiện, cậu và Lục Dĩ Thừa lại cùng đường.
Dựa theo hành động vừa rồi của cậu là vùi mặt vào áo khoác của người ta, bây giờ cậu trông thật giống một tên biếи ŧɦái đang theo dõi người khác.
Lục Dĩ Thừa đi phía trước, cảm giác như có người đi theo phía sau, liền quay đầu lại nhìn.
Thời Hữu sững người, theo bản năng nói: "Tôi không có theo dõi anh."
Lục Dĩ Thừa không nói gì, tiếp tục đi.
Thế là, hai người cùng nhau đến cổng trường.
Về nhà cùng một hướng.
Cùng nhau vào một khu chung cư.
Cùng lên một thang máy.
Cùng nhau bấm lên tầng tám.
Trong không gian kín chật chội và ngượng ngùng, Thời Hữu không dám nói ra câu "Tôi thật sự không có theo dõi anh".
Khi cả hai cùng đứng trước cửa phòng 801 và 802.
Thời Hữu thật sự muốn ngạt thở.
Lục Dĩ Thừa thấy Thời Hữu vẻ mặt ngơ ngác, anh khẽ nhướng mày, những ngón tay trắng lạnh hơi cong lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, nhắn tin cho người hàng xóm mới của mình.
"Ting tong~"
Điện thoại của Thời Hữu nhận được tin nhắn.
"..."
Bây giờ không biết dùng cách nào để chứng minh Thời Hữu là một cây nấm đàng hoàng nữa, dù sao thì trên hộp chuyển phát nhanh của cậu cũng viết cái tên người nhận phóng khoáng kia, trên người còn đang ôm áo khoác đầy pheromone của Alpha Lục Dĩ Thừa.
Lục Dĩ Thừa nhướng mày, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Công chúa eo thon mông cong?"
Thời Hữu: "..."
Cứu cứu cây nấm với.