Hướng Dẫn Thoát Hiểm Liên Sao

Chương 3: Khúc Cầu Hồn Hoa Hồng (3)

“Bốp bốp——”

Một tiếng vỗ tay kỳ quái vang lên từ khu vườn hoang tàn, hòa với âm thanh ma sát của kim loại trên mặt đất, khiến người ta lạnh sống lưng.

“Chào mừng đến với Vườn Hồng, tôi là người làm vườn ở đây.”

Giọng nói này nghe không giống người, mà như tiếng của một loài thú nào đó học nói tiếng người, ngữ điệu quái dị, lên xuống không theo quy luật.

“Á——” Vu Kiều Kiều bị tiếng nói bất ngờ này làm cho giật mình, suýt nữa đã bám chặt lên người Nguyễn Minh Đình.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường, mặc quần đùi áo ngắn, đứng giữa con đường lát đá, khuôn mặt trắng bệch mang theo nụ cười.

Nụ cười của người này giống như khuôn mặt của một chú hề trong rạp xiếc, nhưng ngay cả khuôn mặt của chú hề cũng đáng sợ, huống chi đây lại là khuôn mặt bình thường của một người.

Nói không hết cái vẻ kỳ dị của người làm vườn này.

Trong tay người làm vườn cầm một chiếc cuốc, những dấy vết hoen rỉ đỏ thẫm dính đầy trên cuốc, còn có thứ gì đó không ngừng nhỏ giọt xuống dưới, chiếc cuốc trông không chắc chắn, có vẻ sắp rơi ra từng mảnh.

Vu Kiều Kiều vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Những người khác thì không hề buông lỏng cảnh giác.

“Vậy thì, hãy theo tôi. Trò chơi của chúng ta sắp bắt đầu.”

Không biết từ lúc nào, cánh cổng vẫn luôn khóa chặt đã đột ngột bật mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn người.

Tiếng này khiến người ta nổi da gà, lạnh toát cả sống lưng.

Kẻ tự xưng là người làm vườn xoay người bước trên con đường nhỏ trong khu vườn, đi vào trong ngôi nhà, dáng đi nhẹ nhàng, chỉ trong vài chục giây đã đến trước cửa ngôi nhà.

Khi người này bước vào phòng, một chiếc đèn trắng trong nhà bỗng nhiên lóe lên, làm cho không gian tối tăm càng thêm phần đáng sợ.

Bỏ lại đám người phía sau, bọn họ nhìn nhau không nói nên lời, Vu Kiều Kiều nuốt khan: “Ai vào trước?”

“Có khi nào vừa mở cửa đã bị gϊếŧ không?”

“Có đấy, tên đó có thể vì lý do cậu bước chân trái vào trước mà gϊếŧ cậu đấy.” Trình Kính Thu không chút e ngại nói đùa lạnh lùng.

Châu Khiêm đưa ra câu hỏi cũng thật sự không dám nhúc nhích.

“Đi thôi.”

Trình Kính Thu chỉ tay vào tay vịn của chiếc xe lăn, Giang Chấp cúi xuống nhìn Trình Kính Thu, chỉ thấy mái tóc dài xanh đậm của cô buông xõa, Giang Chấp hít một hơi thật sâu, đẩy Trình Kính Thu tiến về phía trước:

“Cô thật sự dám vào à?”

Trình Kính Thu chớp mắt: “Tôi ngồi xe lăn, không có lo bị gϊếŧ vì bước chân nào vào trước.”

Giang Chấp cười lạnh: hừ.

Tám người còn lại thấy Giang Chấp và Trình Kính Thu an toàn bước lên con đường lát đá, liền vội vã theo sau hai người, bước chân gấp gáp, nhưng không ai dám vượt qua Trình Kính Thu dù chỉ một bước.

Chỉ chưa đầy trăm mét đường đi, Vu Kiều Kiều lại cảm giác mình vừa trải qua một trận đại chiến.

Phía trên đầu đã không còn thấy bầu trời, chỉ có những cành hoa xoắn vặn thành những đường cong không theo quy tắc nào lơ lửng trên đỉnh đầu.

Mùi hoa nồng đậm đến mức buồn nôn xộc vào khứu giác của mọi người, nhiều người cảm thấy ghê tởm, thậm chí muốn nôn ra.

Con đường lát đá dưới chân không cứng cáp như tưởng tượng, như thể đang giẫm vào hố bùn, cảm giác sụt lún rõ ràng nhưng khi nhìn bằng mắt lại không thấy lún chút nào.

Sự bất thường tràn ngập trong khu vườn hoa hồng nhỏ bé này.

“Á—” Đột nhiên có người hét lên, làm không khí càng thêm kỳ quái.

“Sao… sao thế?”

“Có gì đó chọc vào đầu tôi.” Người kêu lên ôm đầu, không dám ngẩng đầu nhìn, toàn thân run rẩy như cái sàng.

Mọi người cảnh giác nhìn về hướng tiếng kêu phát ra, Nguyễn Minh Đình bất đắc dĩ nói: “Đó là một nhành hoa rủ xuống thôi.”

Giang Chấp nắm chặt tay cầm của chiếc xe lăn của Trình Kính Thu, hận không thể tăng cường giác quan của mình lên tối đa.

“Aaa—” Trình Kính Thu khẽ kêu lên, giọng điệu nhẹ nhàng, không giống như kinh hãi, mà lại giống như đang mở đầu cho một khúc dân ca.

Tim Giang Chấp đập mạnh, giọng nói không tự chủ mà run rẩy: “Lại… lại làm sao nữa?”

Còn nhành hoa nào có thể rủ xuống đầu Trình Kính Thu à?

“Cô nhìn xem, nhành hoa kia có hình dáng giống một cái bánh răng không?” Giọng của Trình Kính Thu như một đứa trẻ ngây thơ hỏi phụ huynh, “Bố thấy đám mây kia có giống thỏ con không?”

Vấn đề là Trình Kính Thu không phải trẻ con.

“Không phải chứ, cô ta có bệnh à?” Vu Kiều Kiều vừa sợ vừa tức.

“Tôi đúng là có bệnh đấy, nếu không sao tôi lại quen với bác sĩ Giang? Cô nghĩ tôi không bệnh mà lại có sở thích đi gặp bác sĩ à?”

Trình Kính Thu trả lời một cách vô cùng thẳng thắn.

Cả đời Vu Kiều Kiều chưa từng gặp ai có miệng lưỡi sắc bén đến thế, cô ta chọn cách im lặng, để tránh bị tức đến mức adrenaline tiếp tục tăng vọt.

“Á! Các người nhìn bên kia kìa.”

Nguyễn Minh Đình bị những tiếng kêu la liên tiếp làm cho sởn cả da gà, hết kiên nhẫn, khó chịu quay đầu nhìn về hướng người ta chỉ.

Giữa bụi hoa ở trung tâm vườn, trong l*иg sắt được đan từ những cành cây khô, là một người đầy máu me.

Hoặc có lẽ đã không còn có thể gọi là người nữa.

Bởi vì lớp da của người này đã hoàn toàn biến mất, để lộ ra các mạch máu đỏ sẫm, các mạch máu cắm vào mặt đất, dường như đang cung cấp máu cho đất.

Xương, nội tạng, thịt da đều đã biến mất, chỉ còn lại hệ thống mạch máu duy trì hình dạng người, vô cùng rùng rợn.

Vu Kiều Kiều nép vào lòng Nguyễn Minh Đình không dám mở mắt, Tống Viên ôm chặt lấy cánh tay của mình, run rẩy.

Giang Chấp không tự chủ dừng bước, tim đập mạnh như có ai đó đang gõ trống bên trong.

Ngoại trừ Trình Kính Thu, tất cả mọi người đều lập tức quay đi, sợ chỉ cần nhìn thêm một chút nữa thì sẽ không nhịn nổi nôn tại chỗ.

Trình Kính Thu chăm chú quan sát hệ thống mạch máu đó. Trời đã tối nhưng… máu trong mạch vẫn đang chảy.

Dù chỉ thoáng qua như ảo giác của Trình Kính Thu.

Cô nhướn mày, thật thú vị.

Thu lại ánh nhìn, Trình Kính Thu chú ý đến sự cứng đờ của Giang Chấp, thắc mắc:

“Mọi người chưa thấy qua cũng hợp lý thôi, nhưng bác sĩ Giang, cô là bác sĩ, chưa từng thấy mẫu vật nào à?”

“Tôi không hay giao tiếp với thầy dạy giải phẫu.” Giang Chấp nghiến răng, run rẩy trả lời.

“Phải nói là, đây chính là giới hạn của các trường đại học. Chúng ta cần không chỉ là chuyên gia, mà còn phải là nhân tài toàn diện, bác sĩ Giang cần phải tiếp tục cố gắng học hỏi đấy.”

Lời nói nghe như một bài diễn thuyết lo cho nước nhà, với giọng điệu mỉa mai đặc trưng.

Giang Chấp thực sự rất muốn gõ vào đầu Trình Kính Thu một cái cho hả giận.

Dù vậy, nhờ sự hài hước của Trình Kính Thu, nỗi sợ không dứt trong lòng Giang Chấp cuối cùng cũng giảm đi đôi chút.

Một nhóm người bình an vô sự đi đến trước căn nhà.

Người làm vườn đã đợi sẵn bên trong cửa, nở một nụ cười quái dị với mọi người: “Chỉ có thể vào từng người một.”