Đám Vai Ác Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 34

Lê Bạch không chú ý, đã nói ra lời trong lòng, hai tiểu cô nương bên cạnh nghe xong đều có chút run rẩy.

"Không, không sao, ta sẽ bảo vệ các người!" Vân Hy lấy hết can đảm ưỡn ngực, lại lấy linh tiên trong tay ra.

"Hy Hy, ta giao mạng nhỏ cho muội đó!" Lan Nguyệt trực tiếp né người, trốn sau lưng nữ chính.

Nói đùa, nữ tử hắc bào kia có thể đến Tàng Kiếm Các, thực lực chắc chắn rất mạnh, loại gà mờ như nàng vừa nhìn đã biết là đưa cho người ta ăn.

Nhưng nữ chính thì khác, chỉ cần là nhân vật chính đều có định luật bất tử, hơn nữa lúc nguy cấp mỗi lần đều có thể cứu được đồng bạn của mình.

Cái đùi to như vậy, nàng đương nhiên phải ôm lấy!

Vân Hy được nàng tin tưởng toàn tâm toàn ý như vậy, lại có thêm dũng khí.

Chỉ có những người trốn trên đỉnh sơn động là khó nói nên lời.

"Chẳng lẽ ta nhớ nhầm, chẳng phải trước đây Lan Nguyệt đã Luyện Khí tầng năm rồi sao?" Vân Sùng trong nháy mắt này thậm chí có chút muốn hoài nghi trí nhớ của mình.

"Tông chủ, huynh đúng là nhớ nhầm rồi, đó là tu vi của Lan Nguyệt ba tháng trước, lần trước ta thấy Linh Nguyệt Phong lại có động tĩnh mấy lần, e rằng thực lực của con bé lại tăng lên rồi." Nhị trưởng lão nhắc nhở bên cạnh.

"Nhưng nó có tiên khí hộ thân, bây giờ ngay cả chúng ta cũng không nhìn ra tu vi cụ thể của nó." Nhị trưởng lão có chút tiếc nuối, ông ta vẫn rất hứng thú với Lan Nguyệt, muốn biết người mang theo tiên khí, rốt cuộc có thiên phú kinh người như thế nào.

"Cho nên, con bé là một sư tỷ ít nhất Luyện Khí tầng năm, lại trốn sau lưng một sư muội vừa mới dẫn khí nhập thể?" Vân Sùng không thể tin được.

Sao lại mặt dày như vậy chứ? Chẳng lẽ người mang theo tiên khí thì khác biệt?

Mọi người xung quanh nghĩ đến điểm này, nhất thời cũng ngẩn người, vẻ mặt của bọn họ cũng trở nên kỳ quái.

"Có thể con bé không giỏi chiến đấu?" Lục trưởng lão đoán bên cạnh.

Ông ta nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Nếu không thì sao ba tháng rồi mà không học được ngự kiếm?"

Nói đến đây, các vị trưởng lão khác đều không khách khí cười, thì ra tiên khí cũng có lúc nhìn lầm người!

Vân Sùng: "..."

"Các đệ bớt nói vài câu đi, lỡ bị tiên khí dò xét được, đến lúc đó đều đi bế quan hết."

Các trưởng lão khác lập tức im lặng, không dám lên tiếng nữa.

Nói đùa, ai dám đối đầu với tiên khí chứ?

Đám đệ tử tinh anh nội môn bên cạnh: "..."

Thì ra các trưởng lão cũng nhiều chuyện như vậy, thật sự được mở mang tầm mắt.

Đúng lúc đám trưởng lão im lặng như gà, Tinh Duyệt phía dưới cũng vẻ mặt mờ mịt.

Ba vị sư đệ sư muội này rốt cuộc bị sao vậy? Chẳng lẽ nàng ta bế quan quá lâu, bên ngoài đã qua mấy trăm năm rồi?

Nếu không thì sao từng người một đều trở nên khó hiểu như vậy?

"Chẳng phải Lộ trưởng lão nói các ngươi đến đây để lấy linh kiếm sao?" Tinh Duyệt nghĩ nghĩ, vẫn hỏi lại một câu.

"Ngân Tuyết chính là cổ kiếm của Linh Nguyệt Phong, nhưng thanh kiếm này khá đặc biệt, các ngươi cần được thanh kiếm này thừa nhận mới có thể lấy đi."

"Ngân Tuyết, Tuyết của bông tuyết?" Lê Bạch vừa rồi còn kinh hãi cũng đột nhiên ý thức được, trên mặt có chút xấu hổ.

Hắn vừa nhìn thấy máu, còn tưởng là ma kiếm gì chưa từng xuất thế, thật là xấu hổ.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, trong Tàng Kiếm Các của tông môn sao có thể đặt ma kiếm hung ác chứ? Lọt lưới một con quỷ vật e rằng đã là xác suất rất nhỏ rồi.

"Nếu không thì sao?" Tinh Duyệt kỳ quái nhìn mấy người này.

[Thật ra cũng không thể trách Đại sư huynh, chính ta vừa nhìn thấy một nữ tử tóc dài ngồi trong hồ đầy máu cũng sẽ nghĩ nhiều.]

Một tiếng lòng yếu ớt truyền đến.