Vân Sùng nói đến đây, còn cố ý liếc nhìn về phía Lan Nguyệt.
Lan Nguyệt mang theo tiên khí, đây là điều bọn họ suy đoán ra sau mấy tháng, hơn nữa mỗi người không tin đều bị tiên khí dạy dỗ một trận.
Đặc biệt là Vân Sùng, bế quan ba tháng mới hồi phục.
Nhưng tiên khí này đã nhận chủ, ngoài việc cảnh cáo bọn họ, chỉ có thể dùng để xem một số bí mật của Tu chân giới.
Điều này thật sự đáng tiếc, nếu tiên khí này là một vũ khí, cho dù chỉ là vũ khí phòng ngự, nói không chừng tông môn bọn họ sẽ dốc toàn lực bồi dưỡng đối phương.
Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.
"Bản mệnh linh kiếm của Vân Hy không ngờ có thể tăng lên theo tu vi, nói không chừng là một thanh tiên kiếm, chúng ta có một thanh tiên kiếm làm chỗ dựa, như vậy khi trận hạo kiếp thứ hai đến, nói không chừng còn có thể bảo vệ được truyền thừa hoàn chỉnh của Nam Linh Tông." Ngũ trưởng lão nghiêm túc nói.
Một câu nói này của ông ấy khiến tâm trạng của rất nhiều người đều trầm xuống.
Mỗi lần nhắc đến hạo kiếp sắp đến này, trong lòng tất cả mọi người đều nặng trĩu.
Trong lúc các trưởng lão lặng lẽ truyền âm, phía dưới cũng xảy ra biến hóa, một tia sáng chói mắt lóe lên, cuồng phong nổi lên, cuốn theo đất đá trong sơn động bay mù mịt trên không trung.
"Để ta xem, rốt cuộc là ai đánh thức ta." Một giọng nói già nua u ám truyền đến.
Giọng nói này rất trầm ổn, như thể trải qua hàng ngàn năm tích lũy thời gian.
Chỉ bằng giọng nói này, các trưởng lão trên đỉnh sơn động liền cảm thấy, lần này phỏng đoán của bọn họ chắc chắn đúng rồi.
"Ngài là…" Vân Hy kinh nghi bất định.
Bản mệnh linh khí mà tiểu Lan Nguyệt nói, chẳng lẽ chính là thanh mộc kiếm này?
"Ta là kiếm linh của Thương Ngô mộc kiếm, hôm nay vừa khéo bị linh khí của ngươi đánh thức, tỉnh lại từ giấc ngủ say."
"Đứa nhỏ, bây giờ là lúc nào rồi?"
"Bây giờ là năm 15211 của Nam Vực." Vân Hy theo phản xạ trả lời.
Niên đại này do phụ thân nói cho nàng ấy biết ngày hôm qua, lúc đó nàng ấy kinh ngạc vì truyền thừa lâu đời của Nam Vực, cho nên đặc biệt nhớ kỹ thời gian này.
"Nam Vực, Nam Vực là nơi nào? Ta là thần khí Tiên giới, chân thân của ta là Thương Ngô Mộc của Tiên giới. Không biết tại sao ta lại lưu lạc đến đây, tiểu hữu, ngươi có nguyện ý mang ta đi cùng không, chúng ta cùng nhau ra ngoài phiêu bạt?"
Giọng nói già nua mang theo sự cảm khái vô tận.
Vân Hy: "Ta…"
Chữ "nguyện ý" phía sau còn chưa nói ra, tiếng lòng gấp gáp lại vang lên.
[Bé con, đừng bị lão già này lừa! Thanh linh kiếm này nào phải đến từ Tiên giới, nó là tấm ván tè mà chủ nhân mộ địa tùy tiện tìm cho nhi tử thôi! Chỉ là sau này không biết tại sao lại được chế tạo thành linh kiếm.]
Ván, ván tè?
Vân Hy kinh ngạc nhìn lão nhân hiền lành đang lơ lửng trên mộc kiếm, thân thể không tự chủ được lùi về phía sau.
[Đúng vậy, nó được làm từ ván tè, nhưng khối linh mộc này cũng coi như hiếm có, khả năng hút nước rất mạnh, tè thế nào cũng không bị rỉ nước, lúc trước chính là vì nguyên nhân này cho nên mới được chủ nhân mộ địa nhìn trúng.]
Vân Hy lại lặng lẽ lùi về phía sau hai bước, thiếu chút nữa đυ.ng phải Lê Bạch phía sau cũng đang kinh ngạc.
[Nhưng mà chủ nhân của mộ địa đó cũng là bán tiên rồi, sao còn cần ván tè giống phàm nhân chứ? A a, ta tìm thấy rồi, thì ra là vậy, nhi tử của ông ta là một phàm nhân không có tư chất và linh căn, thảo nào còn phải tìm ván tè.]