Thành Biện Lương Đông Kinh, quý phủ của Ngu bộ lang trung Trương Trác.
Đêm khuya, mây đen dày đặc bao phủ, sấm sét ầm ầm, gió cuốn mưa giông, hơi lạnh thấu xương.
Hàng chục con quạ đen mắt đỏ chao liệng rồi đậu xuống bên cạnh tượng Kim Sí Điểu trên mái nhà ngói xám, phát ra những tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Trong phòng phía tây, ánh đèn lay động, nhị cô nương Trương gia Trương Nhạc Lăng đang cung kính dập đầu cầu nguyện trước tượng thần Cửu Thiên Huyền Nữ, tuy nhìn bề ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng đã sớm bị tiếng quạ kêu inh ỏi ngoài kia làm cho rối bời.
Thấy đã đến giờ Hợi mà vị phu quân do tiên nhân hứa ban cho vẫn chưa thấy bóng dáng, trong lòng Trương Nhạc Lăng không khỏi có chút sốt ruột.
Nữ tỳ Xuân Dương vén rèm bước vào phòng, nhìn Trương Nhạc Lăng với ánh mắt có chút thương cảm, "Tiểu thư, có lẽ vị nữ quán ở La Tiên quan kia chỉ là đang lừa gạt tiền bạc, cho dù là tiên nhân, e là cũng không thể nào biến ra một vị lang quân như ý muốn cho người."
Trương Nhạc Lăng nghe vậy liền nổi giận, mở mắt ra, "Ngươi biết cái gì, người trong thành Biện Lương ai ai cũng nói La Tiên quan là nơi linh nghiệm nhất, tiên nhân đã hứa với ta thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời."
Thấy Trương Nhạc Lăng một mực tin tưởng lời vị nữ quán kia, Xuân Dương cũng không tiện khuyên can thêm nữa.
Ngu bộ lang trung Trương Trác có năm người con gái, ngoại trừ Trương Nhạc Lăng ra, ai nấy đều có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, người đến cầu hôn gần như sắp đạp đổ cả ngưỡng cửa Trương gia.
Chỉ riêng Trương Nhạc Lăng có khuôn mặt to, mắt nhỏ, sống mũi tẹt, so với dung nhan của mấy tỷ muội thì có phần nhạt nhòa hơn hẳn, vì thế cũng thường xuyên bị người ta châm chọc chế giễu, ngay cả đại phu nhân cũng từng buông lời nói Trương Nhạc Lăng có lẽ cả đời này cũng không gả ra ngoài được.
Chính vì vậy, khi nghe đồn La Tiên quan có thể thỏa mãn mọi nguyện vọng, Trương Nhạc Lăng liền lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa đến ngoại thành.
...
Tại La Tiên quan, Trương Nhạc Lăng run rẩy đưa tờ giấy ghi ngày giờ sinh bát tự của mình cho vị nữ quán. Vị nữ quán xem xong liền mừng rỡ khôn xiết, nói rằng mệnh cách của Trương Nhạc Lăng là trăm năm khó gặp, là tiên thị dưới trướng Cửu Thiên Huyền Nữ, chỉ cần Trương Nhạc Lăng cầu xin, không gì là không được.
Nguyện vọng duy nhất của Trương Nhạc Lăng là mong muốn có được một vị lang quân tuấn tú, khí chất hơn người để có thể áp chế sự kiêu ngạo của đám chị em trong nhà. Vị nữ quán nói nàng ta chỉ cần về nhà yên tâm chờ đợi, đêm nay đến giờ Tý nhất định sẽ có tiên nhân đưa đến cho nàng ta một vị phu quân như ý.
Rèm trúc treo ở hành lang theo gió cuốn lên, những bông hồng vàng trong sân bị mưa dồn dập đánh cho chao đảo, tiếng chuông canh gõ từ xa vọng lại, len lỏi qua mấy bức tường, thoang thoảng đâu đây.
Trương Nhạc Lăng trong lòng khẽ run, vội vàng hỏi Xuân Dương: "Đã đến giờ Tý rồi sao? Ngươi mau rời khỏi đây, tiên nhân dặn dò không được có người ngoài ở đây."
Xuân Dương vâng dạ rồi đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng nàng ta không đi xa mà lén trốn ở một góc khuất nối liền tiền sảnh và hậu viện.
Toàn bộ gã sai vặt và nha tỳ trong Bích Ngọc đường đều bị Trương Nhạc Lăng đuổi đi hết, nhưng Xuân Dương luôn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quái, nàng ta không yên tâm để Trương Nhạc Lăng ở lại một mình.
Bỗng nhiên, đèn nến trong phòng tắt ngúm, cả lầu gác chìm trong màn đêm u tịch.
Xuân Dương không dám thở mạnh, chỉ có thể dựa vào ánh chớp lóe lên trên trời, nhìn từ xa thấy một con quạ đen từ trên mái nhà bay xuống hành lang, chỉ trong nháy mắt, con quạ đã biến thành một lang quân dáng vẻ oai phong.
Trong phòng lại sáng đèn trở lại, lang quân kia đẩy cửa bước vào.
Xuân Dương rón rén bám theo, đứng bên cửa sổ, len lén nhìn vào trong phòng qua khe hở. Ánh đèn lay động, nàng ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của lang quân kia, còn Trương Nhạc Lăng đối diện thì mặt đầy e thẹn, tay nắm chặt khăn tay, không nghe rõ nàng ta đang nói những lời thì thầm gì.
Trong lòng Xuân Dương kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự là tiên nhân đã đưa đến cho Trương Nhạc Lăng một vị lang quân như ý muốn?
Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Trương Nhạc Lăng đột nhiên thần sắc cứng đờ, ngửa người ra sau ngã xuống.
Đứng ngoài cửa sổ, đồng tử Xuân Dương co rút lại, theo bản năng kêu lên một tiếng "A!", rồi vội vàng lấy tay che miệng.
Nhưng đã không còn kịp rồi.
Vị lang quân tuấn tú kia tay cầm trái tim nóng hổi vừa moi ra từ ngực Trương Nhạc Lăng, quay đầu nhìn Xuân Dương đang đứng bên cửa sổ, trên mặt nở nụ cười quái dị, máu từ kẽ tay hắn nhỏ xuống đất, từng giọt từng giọt như những đóa hoa đỗ quyên đỏ thẫm.