Ác Ma Alpha Hóa Omega Rơi Vào Tu La Tràng

Chương 11

Tôi gắng bám lấy thành giường, chỉ… chỉ nghỉ một lát thôi…

“Bùi Chu! Sao anh lại ở đây!”

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên từ cửa.

Tôi quên đóng cửa rồi!

Tim tôi như ngừng đập, lập tức quay đầu lại.

Một gương mặt thiếu niên đẹp đẽ thuần khiết, đôi mắt sáng đầy sức sống, eo thon, tay chân mảnh mai nhưng cao ráo, cậu ta rực rỡ như bước ra từ bức tranh.

Đó là số 560, vừa mới thành niên, vẫn chưa phân hóa lần đầu, non nớt và ngây thơ.

Cậu ta vào từ khi nào?!

Tôi ngớ người một lúc, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó.

Năm ấy, cậu ta vẫn là thiếu niên đầy tiền đồ, thủ khoa khóa một của Học viện Cơ Giáp số một Liên minh, được hàng vạn người kỳ vọng, ai cũng cho rằng 560 sẽ trở thành alpha mạnh nhất, ưu tú nhất của Liên minh.

Còn tôi, vẫn là tên học viên đầy tâm cơ và ác ý, đàn anh của cậu ta. Lúc đó tôi đam mê cải tạo cơ giáp, mà loại cơ giáp lỏng cực hiếm mà thủ khoa 560 sở hữu vừa vặn lọt vào mắt tôi, nên tôi cố ý tiếp cận làm thân với cậu ta.

Sau đó, tôi và cậu ta trở thành bạn.

Rồi, tôi cố ý bày mưu khiến 560 phân hóa thành omega, còn đánh dấu cậu ta.

Từ đó về sau, chiếc cơ giáp cao cấp kia rơi vào tay tôi, còn cơ thể yếu đuối của omega khiến 560 chẳng thể điều khiển cơ giáp cao cấp nữa, cũng không thể tiếp tục làm thủ khoa của quân trường, thành tích của cậu ta tụt dốc không phanh.

Mà vào đúng thời điểm này, kế hoạch của tôi vẫn chưa thành công (hoặc nói đúng hơn là đang trên bờ vực thành công), đây là giai đoạn quan hệ giữa tôi và 560 tốt nhất, gần như thân thiết như hình với bóng.

Tuy nhiên, cả tôi lẫn 560 đều từng nghĩ mình sẽ trở thành alpha, giữa chúng tôi chỉ có tình bạn đơn thuần.

Tôi cũng chưa từng tỏ tình với cậu ta, chưa từng trở thành người yêu ngắn ngủi.

Trước khi bị tôi bức ép mà phân hóa thành omega, 560 hoàn toàn không biết tôi là một kẻ xấu bẩm sinh, một con quái vật sẽ kéo tất cả những người xung quanh cùng rơi xuống địa ngục.

Nhưng bây giờ…

“Bác sĩ Lâm… sao lại nằm trên giường?”

“Anh Bùi Chu, rốt cuộc anh đã làm gì vậy!”

560 sải bước xông thẳng vào, ánh mắt tràn đầy khϊếp sợ, đảo qua khắp căn phòng.

Tôi lập tức tăng tốc suy nghĩ.

Tình huống trong phòng lúc này là:

Súng laser đã cạn năng lượng, vì quá gấp gáp nên chưa kịp thu lại, bị vứt bừa bãi trên giường, nòng súng còn đang chĩa thẳng vào đầu Lâm Hà.

Quang não cải tạo bất hợp pháp thì trơ trơ đặt trên bàn làm việc, dây nối thẳng với quang não chuyên dụng của phòng y tế.

Còn tôi, mồ hôi đầm đìa, đang dựa vào mép bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giao diện của quang não y tế, rõ ràng là đang xâm nhập trái phép vào hệ thống trường học!

Toang rồi.

Tôi không nhớ nổi tên thật của phạm nhân 560, nhưng tôi nhớ rất rõ: cậu ta không hề ngu.

“Nghe tôi giải thích…” Tôi cố gắng mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, 560 đã giận dữ cất lời:

“Tấn công nhân viên y tế, xâm nhập hệ thống nhà trường, tự ý sửa đổi hồ sơ… Xin lỗi anh Bùi Chu, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát. Đây là hành vi vi phạm pháp luật nghiêm trọng!”

Chính trực, tuân thủ quy tắc, cứng nhắc đến mức khó chịu, đúng là 560 đáng chết của thời điểm đó. Vừa dứt lời, tôi đã thấy cậu ta mở giao diện liên lạc trên vòng tay quang não cá nhân.

“Chờ, chờ đã…” Tôi thở dốc, hai chân run rẩy.

560 khựng lại, giọng nói vẫn cứng ngắc như cũ, cậu ta lầm bầm:

“Năm nào cũng có alpha hoặc omega bị phân hóa lỗi, hoặc tụt cấp độ, vì thế mới làm liều sửa hồ sơ. Tôi không ngờ anh cũng vì mất lý trí mà đánh người…”

560 kiên quyết, và gần như đoán đúng toàn bộ những gì tôi vừa làm, nhưng lại đoán sai hoàn toàn bản chất sự việc.

[Bùi Chu vì bị tụt cấp nên mới muốn sửa hồ sơ]

Cậu ta vẫn cho rằng tôi là alpha. Phân hóa của tôi vẫn chưa hoàn toàn, tuyến thể vốn bị tôi cưỡng ép tiêm chất ức chế từ sớm, gần như chưa tỏa ra chút pheromone omega nào.