Tôi chậm rãi thưởng thức, nhìn gương mặt hoảng loạn sụp đổ của học viên quân đội lần đầu phân hóa thành omega, lắng nghe tiếng hét bén nhọn đến chói tai của cậu ta, bình thản đảo mắt, cúi đầu nhìn xuống vẻ thảm hại đến nực cười của cậu ta, nước mũi nước mắt đầm đìa, chẳng còn chút tôn nghiêm.
Yếu đuối thật. Rõ ràng chúng tôi đang phải đối mặt cùng một bi kịch, vậy mà hắn lại đã hoàn toàn sụp đổ.
Quả nhiên là kẻ yếu.
Kẻ xấu và cầm thú thì mãi mãi không bao giờ tự buông bỏ bản thân.
Cùng chịu cơn đau thấu xương do bị tiêm chất ức chế vào tuyến thể, cùng run rẩy rã rời bởi trạng thái phát tình của omega, vậy mà tôi vẫn giữ thẳng sống lưng, mỉm cười không nói, lạnh lùng kiêu ngạo như một alpha thực thụ, không một kẽ hở.
“Đúng, cậu tiêu rồi.” Tôi trả lời omega đó.
Nhưng cuộc đời tôi, cuộc đời của Bùi Chu, mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
Kẻ xấu sẽ không bao giờ nhận thua, đúng không?
Lũ học viên quân đội này dây dưa với tôi mãi không buông.
Trong số họ có vài tên trông như thật lòng lo lắng cho người đồng đội vừa phân hóa thành omega, cứ hết lần này đến lần khác hỏi han tình trạng sức khỏe của cậu ta đầy căng thẳng, rồi lại lục lọi mua đống thuốc mắc tiền từ quầy thuốc trong bệnh xá, thậm chí còn năn nỉ tôi giúp cậu ta kiểm tra sức khỏe toàn diện. Trời đánh, ai mà biết cách dùng mấy thiết bị y tế tinh vi rắc rối kia chứ, suýt chút nữa thì tôi bị lộ tẩy rồi.
Huống hồ, tôi từ trong thâm tâm đã khinh bỉ hành động của đám người này, quan tâm cái quái gì, toàn giả vờ giả vịt, diễn sâu lắm. Phần lớn chỉ vì tính toán chuyện cưới cái omega có xuất thân hiển hách kia thôi. Nhìn ánh mắt bọn chúng cũng đủ hiểu, đây là omega cao cấp, hàng hiếm đấy.
Thông tin tố để xoa dịu tinh thần, sinh sản đời sau, bị hormone sinh sản chi phối, cam chịu chìm đắm trong vòng tay của alpha, đó chính là kết cục cuối cùng của omega này.
Cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ thôi học.
Tôi nham hiểm, u ám mà khẳng định điều đó. Bi kịch của omega, tôi đã thấy nhiều đến phát ngán.
...
Cuối cùng, cửa cũng khép lại. Tôi vất vả lắm mới dụ được bọn họ đưa omega về ký túc xá nghỉ ngơi. Bản thân thì đến ngón tay cũng chẳng nhấc nổi.
Đau chết đi được.
Dù đã tiêm chất ức chế kịp thời, tránh để pheromone omega sau phân hóa bị người khác phát hiện, nhưng tiêm chất ức chế trong lúc đang phân hóa sẽ để lại tác dụng phụ cực kỳ nghiêm trọng.
Tôi ngẩng đầu, lơ đãng liếc thấy gương soi ở bồn rửa trong phòng y tế, đuôi mắt tôi đỏ lên, đôi mắt ngập nước, cả người run rẩy không kiểm soát.
Trông thật đáng thương, đúng kiểu khiến người ta mềm lòng.
Má nó!
Tôi gần như bò đến chỗ quang não trong bệnh xá, bật giao diện, kiểm tra lại một lần nữa:
[Bùi Chu
Giới tính sơ cấp: alpha
Giới tính thứ cấp: nam
Cấp bậc: S
Không có dấu hiệu phân hóa lần hai, đang quan sát.]
Thông tin điện tử về mẫu pheromone mới của tôi, Bùi Chu, đã được tôi ẩn đi.
Tốt. Giờ chỉ cần tôi vượt qua thời kỳ yếu ớt sau phân hóa, rồi tìm cách lấy trộm mẫu đó từ kho lưu trữ…
Vừa nghĩ kế hoạch tiếp theo, tôi vừa kéo rèm cửa ra, nhìn Lâm Hà vẫn đang mê man, sắc mặt dần tối lại, tay mân mê khẩu súng laser.
Phải tận dụng triệt để.
Với thân phận là omega, tiêm chất ức chế liên tục để vượt qua kỳ phát tình là không thực tế, quá đau đớn, lại cực kỳ hại cơ thể. Tôi tuyệt đối không muốn phải chịu đựng tra tấn như hôm nay thêm lần nào nữa. Tôi phải nghĩ cách làm thí nghiệm trên người Lâm Hà, nếu có thể một lần trích xuất đủ lượng pheromone alpha tôi cần cho lâu dài thì càng tốt, nhưng nhất định phải điều chỉnh hương vị pheromone của hắn thành loại khác…
Tôi lục cặp sách, rồi giơ khẩu súng laser lên nhắm thẳng vào Lâm Hà. Khốn kiếp, dụng cụ thì quá ít, tôi cần chuyển tên khốn này về phòng thí nghiệm của mình. Nhưng đầu óc tôi đột nhiên trở nên hỗn loạn, khó… chịu… quá…