Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 9

Chương 9: Trợ lý của Chủ Tịch...
*****

Gần em thêm chút nữa...

Dẹp hét chướng ngại xung quanh đi...

Thế giới này chỉ có hai ta, cả bầu trời xanh qua tấm kính lớn kia nữa!

À không! Ít ra là cùng ở chung một căn phòng cả ngày...

******

Chủ Tịch đến công ty, vẫn dáng vẻ ngạo nghễ đáng kính, bước chậm vào sảnh, hôm nay rất đông người, không phải xếp hàng dài đợi thang máy mà quay vòng tròn.



Chẳng chút bận tâm, ung dung đi lối riêng mình, có điều tròng mắt đảo nhanh như tìm kiếm thứ khác... Thoáng nét trầm tư, đâu đó giữa đám đông có dáng người chị đang tìm. Khựng lại, lập tức quay đầu sải những bước dài như đang đến xem náo nhiệt.

Ngọc Hà và Phạm Hương lấy làm lạ, vội bước theo, phải Thanh Hằng không đấy?





Ở giữa là người đàn ông trắng trẻo dáng vẻ thư sinh, ôm bó hồng to trước mặt cô gái đỏ mặt lúng túng lưỡng lự...



Chủ Tịch nghiêng đầu nghĩ ngợi, chẳng có một ý tưởng nào nhưng tuyệt đối không để tình trạng dây dưa.

- Trưởng phòng nhân sự, việc hôm qua tôi giao cho anh cần sớm hơn 1 ngày, lát nữa 8h gởi báo cáo cho tôi. - Mọi người dần dạt sang hai bên theo "tiếng gió đêm đông mang theo hơi lạnh". Không chú ý đám đông, không chú ý hai nhân vật chính, tất cả như chỉ tập trung công việc quan trọng trước mắt.



Người con trai ôm bó hoa hồng, nãy giờ làm trung tâm của vũ trụ lập tức quay lại.

- Chủ... Chủ tịch..

Giọng điệu và thần thái bức người của người đó làm anh thấy sợ, quên bẵng việc "hệ trọng của cuộc đời" là chờ câu trả lời từ người anh tỏ tình. Báo cáo sao? vẫn chưa có chữ nào vì nghĩ mai mới nộp.



- Ngọc Hà, em họ Thanh Hà của cậu mấy hôm nay sao không đi chung thang máy? - Thêm một câu nói phát ra từ "tảng băng", chẳng phải quan tâm đến bất kì ai đang có mặt, giọng điệu hướng Ngọc Hà, ánh mắt hướng Thanh Hà.



- Hả? - Ngọc Hà vừa thốt lên, tức khắc bắt gặp ánh mắt chứa đầy hàm ý của Chủ Tịch chuyển hướng đột ngột sang mình.





- Chủ Tịch... - Thanh Hà nãy giờ im lặng, ngạc nhiên lên tiếng kèm ánh mắt nai tơ, có chút vui tươi khi thấy người ta, phần mừng vì mình "thoát nạn".





Chỉ bấy nhiêu, Chủ Tịch quay về lối lên phòng làm việc, để lại bóng lưng tuyệt mỹ cho cả sảnh mặc sức nhìn ngắm, rất nhiều sự kinh ngạc nhưng tuyệt đối im phăng phắt.

Dáng vẻ nhàn nhã như không, tựa hồ tảng băng đang trôi đi nơi khác, lững lờ ngắm trời mây, tự do tự tại... Có lẽ Chủ Tịch tình cờ đi ngang chốn này, sực nhớ còn chút việc chưa nhắc nhở nhân viên, sau đó thắc mắc về một chuyện rất đỗi "thường tình", rồi bỏ mặc đám đông, bỏ mặc người tỏ tình và đang được tỏ tình, đi mất.

- Đi thôi Thanh Hà. - Ngọc Hà đi theo chị, chủ tịch nói vậy rồi chẳng lẽ làm lơ, đành để tên bạn thân đạo diễn tuồng này, nàng cũng ý tốt muốn giúp Thanh Hà, dù gì từng là bạn đường nên quen thân hơn những người kia một chút. Rõ ràng Thanh Hà đang "khổ sở" vì không biết cách từ chối anh ta.

Thanh Hà cúi mặt ngoan ngoãn lót tót theo sau. Thang máy vừa khép có rất nhiều tiếng xì xầm vang lên rộn ràng khắp sảnh.





Chỉ một câu nhẹ hẫng, ấy vậy mà không vừa, "nhất tiễn song điêu".



Thanh Hà, Ngọc Hà, nếu nói chị em họ nghe cũng hay hay đúng đúng, mọi người không phải thắc mắc vì sao Thanh Hà được nhận vào công ty "cấp tốc", dừng bàn tán sự việc Thanh Hà đi chung thang máy với Giám Đốc và chủ tịch. Thanh Hà được thêm "tiếng thơm" là "tự thân vận động" không cậy thế chị họ, các bà bỉm sữa gato sau này còn nể mặt mấy phần.

Thứ hai là những anh chàng đang ve vãn, tơ tưởng về "cô em cấp thấp" lập tức thôi mơ mộng.

Đã vậy còn chưa tính việc bonus cho sự trăn trở bấy lâu của Chủ Tịch, giữa đông người như vậy nếu Ngọc Hà không phản pháo có nghĩa chấp nhận Thanh Hà là em họ. Vậy thì sau này đâu có chuyện "giành giật" với chị, nếu không thì như tự vả vào mặt mình à. Đối với người biết giữ hình tượng như Ngọc Hà đâu ngu dại vấn vương dây tơ mối nhợ.





Hayzzzaaa... Chủ Tịch nhà ta thật quá nham hiểm, quá nham hiểm!



- Chủ Tịch... Cảm ơn. - Yên vị trong thang máy rồi, Thanh Hà mới lấy hết can đảm lí nhí.



Không có câu trả lời, chỉ có một ánh mắt dịu dàng kín đáo, khoé môi hơi cong nhưng không cười.



- Cảm ơn chị mới đúng, em họ à!. - Ngọc Hà không thấy cô bạn trả lời liền lên tiếng, giọng trêu Thanh Hà sẵn trêu tên bạn thân một chút, hắn luôn trưng cái mặt lạnh lẽo trước người lạ ai mà chẳng biết, nhất là với con gái.



- Dạ, cảm ơn chị. - Thanh Hà cười tươi.



Từ bây giờ, chắc chắn sẽ có người "quang minh chính đại" đi nhờ thang máy mỗi ngày rồi!

*****





Hôm nay Ngọc Hà giải quyết công việc bù đầu lên, trợ lý của nàng xin nghỉ đột ngột nên tạm thời chưa ai thay thế.



Căng thần kinh quá, định ra ngoài pha ly càfe bỗng giật mình, một anh chàng đang ngồi trên bàn trước cửa phòng Giám Đốc. Là Quang, trợ lý của Thanh Hằng mà!. Lập tức đi tìm Chủ Tịch, đẩy cửa vào không thèm báo thư kí tiếng nào.



- Ê Thanh Hằng...







- Mình ấy cậu cực nhọc quá nên cho Quang xuống làm trợ lý của cậu. - Chị ngẫn lên, Ngọc Hà chưa nói hết đã biết chuyện gì.

- Thanh Hằng à! Mình không ngờ cậu tốt với mình như vậy... Hu hu hu... - Ngọc Hà rưng rưng, mừng muốn rớt nước mắt, lần đầu tiên trong đời tên bạn thân tốt đỉnh điểm với mình, chạy ngay đến sà vào lòng chị. Tìm được trợ lý cho Giám Đốc đã khó, mà Chủ Tịch không ngờ phóng khoáng đến nổi "tặng" mình một trợ lý giỏi như Quang.

- Được rồi được rồi, mình biết cậu không có trợ lý rất mệt mà, mình sẽ tìm người khác. - Chị lập tức đứng lên né cả thân người cô bạn ngã vào mình, chấp tay sau lưng ung dung bước đến tấm kính. - Bee à, nghe mẹ nói em phải làm đồ án tốt nghiệp, Ka sắp xếp cho em một phòng để tiện vừa học vừa làm rồi!



- Hả??? Thật sao??? KA MUÔN NĂM... - Phạm Hương hét lớn, có phòng riêng quả quá tốt, quá tốt rồi! Ngồi chung phòng nhìn Ka mỗi ngày thế này thật buồn chán.

- Hiện tại Ka chưa có trợ lý nhưng em để bạn làm việc lại đi, khi nào phòng nhân sự tuyển được thì ngồi đó luôn, khỏi mất công dọn ra dọn vào. - Nào là "phòng nhân sự tuyễn cho" rồi "khỏi mất công"... Hayzzzz nếu vậy chẳng phải Chủ Tịch rất "khổ sở" không? Thật là vô tội và đáng thương mà.

Cả Phạm Hương và Ngọc Hà là quá cảm động đến nỗi không nói nên lời trước tấm "chân tình" của Chủ Tịch mà! Vậy nên chủ nhật tuần này Chủ Tịch tự nhiên được một chầu hoành tráng, tối có người sang phòng massage cho cả tiếng đồng hồ!

******



- Này Thanh Hà, cậu nghỉ làm ở nhà hàng rồi hả. - Quyên gọi.



- ! - Thanh Hà vẫn chú tâm vào máy tính gõ gõ.



- Ờ cũng đúng, cả công ty chắc có mình cậu đi làm thêm á, Giám Đốc sợ nhân viên không tập trung công việc ở công ty hay sao í. - Quyên ngẫm nghĩ, chiếu theo cốt cách và thân phận của tổng giám đốc mình thần tượng thì nghĩ nát óc cũng chỉ có lý do này thôi.

- Ừ chắc vậy, nhưng mà mình sắp chuyển nhà nên mới phải làm thêm.





- Ủa chuyển đi đâu?





- Ba chị em mình ra ngoài sống, mà tìm nhà trọ hoài chưa ưng ý.





- Ủa... vậy ba mẹ cậu...

- Mình mệt mỏi quá rồi, lâu lâu về thăm là tốt, để hai đứa nhỏ ở nhà sẽ bị lây nhiễm đó. - Thanh Hà dừng nhịp những ngón tay, thoáng buồn rồi tiếp tục.

- Ủa mà có thật cậu không phải em họ của Giám Đốc không? - Từ hôm nọ đến giờ Quyên không tin nên theo hỏi mãi, nếu không phải tại sao Chủ Tịch nói vậy.

- Thật mà, mình sao có phúc đó.





- Ờ - Quyên vẫn thấy không giống, mình với Thanh Hà thân như vậy cậu ấy đâu phải gạt làm gì. Mà thật là từ hôm đó ai cũng nhìn Thanh Hà bằng con mắt khác, đến mình cũng được thơm lây, tốt rồi!





Quyên nhắc, tự nhiên Thanh Hà dừng lại hơi lâu... bâng khuâng nhớ khuôn mặt và thần thái lạnh lùng giúp cô hôm nọ. Mỉm nụ cười nhẹ nhàng, lần nào nhớ đến cũng có chút lâng lâng.



******



Lan Khuê về nhà cũng vài bữa, người đó không nói thêm gì, trở lại cuộc sống thường nhật. Phạm Hương dường như không bài xích cô như xưa, chiếc gói ôm không còn chặn ở giữa mỗi đêm dù vẫn mạnh ai nấy ngủ. Ban ngày thì ít quát nạt cô hẳn ra.



Nếu là trước đây, có lẽ Lan Khuê sẽ chết ngất trong hạnh phúc, nhưng bây giờ... Chuyện đêm đó lảng vảng trong đầu không nguôi ngoai 1 khắc. Điều đó làm thái độ tích cực của Phạm Hương bỗng chốc biến thành tiêu cực trong suy nghĩ của Lan Khuê. Đôi lần muốn hỏi nhưng rồi lại thôi, cô vẫn mong, vẫn hy vọng người ta sẽ tự giải thích với mình, chỉ cần chị ấy nói không có gì cô nhất định sẽ tin... nhưng cứ im lặng, cô muốn tin không có gì cũng không được. Dẫu sao, cô là vợ mà, cô cần biết chồng mình không nɠɵạı ŧìиɧ, cô cần một lời xác định cho dù chỉ "vợ tạm chồng hờ".





Cô là vậy, luôn im lặng quan sát, có điều thật sự người ta cũng không quan tâm cho lắm, đâu biết cô đang chờ điều gì. Và rồi sự tổn thương cứ im lặng lớn dần... nếu không nói, sợ rằng đến một lúc nào đó không còn chịu nổi.



Nhưng... không chịu nổi thì được gì? rõ ràng Lan Khuê chẳng cách nào kiềm chế được tình yêu dành cho người ta. Cô thà tổn thương mà có ngươi ta còn hơn vừa tổn thương vừa phải mất người ta.

******



Sáng nay Chủ Tịch điều trưởng phòng nhân sự lên để tìm một trợ lý. Không cần kinh nghiệm chuyên môn, phải có ngoại hình xuất sắc để sau này sẽ cùng Chủ Tich đi gặp đối tác nhiều.

Lý do đó quá ư là hợp lý, bởi Chủ Tịch thiên tài đủ khả năng tự giải quyết mọi việc lớn nhỏ một mình mà! Sẽ không có gì gọi là lạ lùng nếu chủ tịch không yêu cầu phải: là nữ, cao đúng 1m67, tuổi từ 23-27, có bằng TOEFL quốc tế, thạo 4 thứ tiếng và cần phải từng có kinh nghiệm làm ở phòng kinh doanh.... Đúng là chân trợ lý của Chủ Tịch rất khắc khe, nhưng không ngờ khắc khe đến nỗi cao đúng 1m67 nặng 47 cân mới được... (Chỉ thiếu điều tên Tăng Thanh Hà nữa thôi đó!)



Đến trưởng phòng nhân sự nghe xong muốn té xỉu, bao nhiêu là yêu cầu như vậy ai đáp ứng nổi??? Nghĩ đi nghĩ lại, trưởng phòng mắt sáng rỡ, có rồi!!!

*****



Thanh Hà cầm văn bản trong tay, mở to mắt đọc đi đọc lại 5 lần rồi vẫn chưa dám tin... Trợ lý Chủ Tịch???

Nghĩ kiểu gì cũng không tin mình được chuyển qua vị trí đó. Hay là cô tơ tưởng Chủ Tịch quá rồi nên mộng du. Có ai đó tán cô một cái thật mạnh cho tỉnh hồn không?

Sáng nay, cô bước vào thang máy, khép nép, sợ sệt, đưa lên đưa xuống lá thư trong tay. Chốc chốc ngước nhìn chủ tịch, cuối cùng lấy hết can đảm...

- Chủ tịch... - Thanh Hà gọi, chìa lá thư ra trước mặt Thanh hằng, 3 người còn lại tò mò chú ý, mỗi Thanh Hằng sau trước vẫn tỉnh không, càm ấy lá thư mở ra xem...

Ngọc Hà và Quyên không chịu nổi tò mò, ghé mắt xem chung, tức khắc ngạc nhiên nhìn Thanh Hà và chị.

- Trợ lý Chủ Tịch??? - Cả hai không khỏi thốt lên một câu, tròn mắt.

- Em có bằng TOEFL quốc tế và thông thạo 4 thứ tiếng sao? - Thanh Hằng hỏi một câu với vẻ mặt "ngây thơ" làm bằng chứng "vô tội" trong chuyện phòng nhân sự tuyển trợ lý cho mình và Chủ Tịch "liêm khiết" chẳng quan tâm sẽ cộng tác với ai, chỉ cần đủ trình độ và năng lực.



- Dạ!











- Trời, thạo 4 thứ tiếng thì em có khả năng làm Giám Đốc luôn đấy Thanh Hà! - Ngọc Hà cảm thán, thì ra "chân nhân bất lộ tướng", tài giỏi như vậy được phòng nhân sự "đưa lên" cũng là chuyện dĩ nhiên.

- Thủ khoa trường em mà chị. - Quyên lập tức tự hào thay cô bạn.

- Quao! - Ngọc Hà bất ngờ.

Đến tầng 16, thang máy dừng, Quyên bước ra, Thanh Hà theo quán tính định đi theo.

- Ở tầng 28. - Là giọng của Chủ Tịch vang lên, Thanh Hà sực nhớ.

- Dạ!



Dường như đôi má lúm của chủ tịch lờ mờ hiện ra.