Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 10

Chương 10: Phút chốc gần nhau...
******

Trong căn phòng tĩnh lặng, một người ngồi đọc sách ngắm cảnh, một người ung dung đứng ngắm một người! Không gian hữu tình, thời gian nhẹ lướt... Một buổi sáng đẹp trời!



Rất gần nhau... Mặt đối mặt... Thì ra là chuyện rung động lòng người đến vầy!

*****







Thang máy dừng lại, Thanh Hà bước theo Chủ Tịch. Ngang một khoảng rộng trước cửa phòng có chiếc bàn thư kí, chị đứng lại một chút... Do Chủ Tịch dừng đột ngột, trong khi trình độ "hậu đậu" của cô gái theo sau đã luyện tới mức "thượng thừa", không biết đang lo ngắm trời trăng mây nước hay nghĩ ngợi mong lung gì mà...



Bụp...

Thanh Hà ập cả người vào tấm lưng rắn chắc của chị.



Tự nhiên thời gian ngưng động, trong phút đó, người trước mặt vẫn đứng yên không né tránh, còn có ý trụ chân đứng vững hơn như đang đỡ thân hình phía sau. Người phía sau không vội rút lui... Thế là: giữ yên vị trí...

1 giây

5 giây

10 giây

...30 giây...

Thanh Hà hơi hơi ngước lên, xung quanh bỗng trở nên thinh lặng... Vì thấp hơn người ta nửa cái đầu nên gò má mình đang chạm vào những sợi tóc đen mun mượt mà như tơ lụa, mùi hương thơm thoảng Thanh Hà vẫn ngửi trong thang máy bây giờ gần thật gần, nồng thật nồng. Cách người ta một hơi thở, cô cảm thấy tim mình như ngừng đập... Thanh Hà mặt tự nhiên đỏ phừng phừng, lập tức lùi mấy bước.

Lần đầu chạm vào người đó...

- Chủ...Chủ...tịch... Xin xin lỗi...









- Đây là Diễm, thư kí của tôi. - Bình thản, như chẳng có gì xảy ra, cũng chẳng quay lại nhìn Thanh Hà. - Thanh Hà, trợ lý phòng nhân sự vừa tuyễn cho tôi. - Chủ Tịch hướng nhìn Diễm.

- Chào Thanh Hà! - Diễm vui vẻ.

- Chào Diễm!



Chủ Tịch chẳng mấy chú ý sự chào hỏi này, mở cửa bước vào trong.

Cửa vừa mở, tự nhiên Thanh Hà hồi hộp, sao vậy? Giống như sắp bước vào không gian riêng của người mà cô bấy lâu mến mộ, được khám phá về người đó... Cảm giác dường như cũng không chân thực lắm, bởi Thanh Hà đến giờ còn chưa dám tin mình được bổ nhiệm vị trí này.

Căn phòng rộng... Wowww... Là nhìn từ trên cao, một tấm kính lớn thay cho bức tường có thể nhìn xuống thành phố... Ở đây, giống như mình đang đi lờ lững giữa những đám mây sao? Bộ sôfa trải da Tuần Lộc sang trọng kinh điển, một kệ sách to cơ man nào là sách, một giá hồ sơ nhìn đã choáng váng, chiếc ghế bành rất dễ tưởng tượng được mức độ quyền lực của chủ nhân, trên tường có bức tranh đá quý to và vài bức tranh phong cảnh trắng đen trầm mặc... Nhưng điều làm Thanh Hà thích nhất là sự gọn gàng, biết bao nhiêu đồ đạc mà gọn gàng như thế, ngăn nắp đến độ bóng loáng từng phân vuông, cho người vào cảm giác mát rượi, thoải mái...

Nhìn Chủ Tịch quả thật chỉnh chu rồi, nhưng không ngờ là tươm tất không tưởng vầy!

Uhmmm...có hương thơm gì đó dễ chịu lắm! Thanh Hà chau mày nhìn quanh. À, thì ra một bình hoa ly ly rất to trên bàn Chủ Tịch... Người cũng lãng mạn vậy sao?

- Em ngồi bên đó. - Thanh Hà nhìn theo ngón tay chị, một chiếc bàn nhỏ hơn chiếc bàn to đối diện chút ít.

Cô ngồi ở đây sao? Vậy chẳng phải... Chỉ cần ngước lên thôi đã ngắm được người đó? À, chẳng những phong cảnh ở phòng này đẹp vô đối, mà ngày ngày Thanh Hà còn được ngồi trước "tiên cảnh vỹ đại" kia. Không ngờ mình có thể một bước lên mây, thế này quá may mắn rồi nhỉ??

Tự nhiên môi vô thức mỉm cười... Vào vị trí.

*****

Cả sáng Thanh Hà loay hoay mấy việc lặt vặt để chuẩn bị, cô còn nghĩ làm trợ lý chủ tịch phải cố gắng vượt bật, nhiều việc và vất vả... Ai ngờ nhàn tênh!



- Chủ tịch à! Có gì làm không? - Phân vân lúc lâu Thanh Hà mới dám hỏi, nhìn Chủ Tịch đang rất chăm chú vào sập hồ sơ và màn hình laptop.

- Có đấy! - Chị vẫn dán mắt vào sập hồ sơ dày cộm. - Pha giùm tôi ly cafe.

- Dạ! - Hayzzz ý mình là công việc mà!

Thanh Hà đặt tách cafe xuống bàn, rất nhẹ nàng như cố giữa không gây bất kì tiếng động nhỏ làm người ta phân tâm. May quá! Cái tách không bị rơi hay đổ cafe ra, nên không có tiếng "á" quen thuộc.

- Chủ tịch, làm gì nữa không? - Chẳng lẽ cứ ngồi chơi vậy sao? Ngồi chơi mà lấy lương thì ngại chết.

Thanh Hằng dừng mắt, ngẫn lên nhìn cô gái đang đứng trước mặt một chút, thoáng phút ngẫm nghĩ...

- Tìm một quyển sách em thích nhất trên giá rồi ra sôfa đọc đi!







Hả??? Chỉ vậy thôi sao? Ừ thì cô rất thích đọc sách, nếu ngồi ở sôfa phòng chủ tịch cũng có view vô cùng tốt, nhưng mà chủ tịch bận bịu như vậy còn trợ lý thảnh thơi ngồi đọc sách coi sao được??!!...

Hayda nghĩ lại... nếu biết trước trợ lý chủ tịch là làm công việc này thì lúc đầu cô không nộp hồ sơ xin vào phòng kinh doanh đâu!



Bước đến kệ sách nhìn lướt qua, Thanh Hà choáng, toàn bộ loại cao cấp dành cho doanh nhân, đa phần là sách tiếng Anh, hay là Chủ Tịch muốn test thử trình độ của mình? Có lẽ Thanh Hà chẳng bao giờ ngờ được về nhiệm vụ vô cùng quan trọng của cô trong phòng Chủ Tịch này. Đó là chỉ việc ngồi im để người ta ngắm nhìn, lấy năng lượng giải quyết đóng hồ sơ chất cao như núi.

Thanh Hà chọn một cuốn bản thân cho là hay nhất rồi ngoan ngoãn ra sôfa ngồi, một nửa lưng dựa vào thành ghế thoải mái đọc, từng ngón tay nõn nà lật giở những trang sách thơm phứt mùi giấy in mới, chăm chú, chốc chốc đưa mắt lơ đễnh ngắm nhìn khoảng trời xanh qua khung kính như đang nghiền ngẫm...



Thanh Hằng vừa xem xét kí xong một bản hợp đồng nho nhỏ, ngước lên thấy cảnh tượng trước mặt liền ngẩn ra một lúc, nở nụ cười dịu dàng mang chút nắng ban mai. Rồi tự nhiên nhẹ đứng lên như cơn gió, cầm theo tách cafe hẵng còn âm ấm do chính tay người ấy pha, dựa lưng vào kệ sách thong thả nhấm nháp cafe vừa thoải mái ngắm nhìn khi người kia đâu hay biết. Những ngón tay thon dài thỉnh thoảng vuốt dọc thân tách trắng tinh như thói quen, vẻ mặt thư giãn chưa từng thấy.

Trong căn phòng tĩnh lặng, một người ngồi đọc sách ngắm cảnh, một người ung dung đứng ngắm một người! Không gian hữu tình, thời gian nhẹ lướt... Một buổi sáng đẹp trời!

- ÁAAA! - Trời ơi! quyển sách đang cầm trên tay cũng rơi xuống đất, Thanh Hà nhanh chống nhặt lên, lúng túng đưa mắt nhìn Chủ Tịch.

Dường như lúc này không phải mình cô lúng túng, mà cái người đang nhàn nhã thưởng thức cafe cũng bị tiếng đó làm giật mình tỉnh hồn, vội vàng nhìn nơi khác, mém rớt cái tách trong tay.

- Ủa! Chủ Tịch...







- À! Tôi giải lao uống cafe một chút.







Thanh Hà ồ à gật gật, đúng rồi, người ta là chủ tịch thì muốn giải lao lúc nào chẳng được.

*****

Phạm Hương thay đồ ngủ trèo lên giường nằm, mấy hôm nay bận làm đồ án nhiều không được nói chuyện với Ngọc Hà cũng nhớ nhớ, liền lấy điện thoại bấm gọi, không thèm tế nhị bước ra ngoài mà cứ việc bình thản bỏ mặc cô gái đang nằm chung.

- Chị Hà... Chưa ngủ hả... À không có gì, muốn nói chuyện chút thôi... Không, em ở nhà đang chuẩn bị ngủ... Vậy hả, à ừm thì nói chuyện một chút... Ừm vậy thôi chị ngủ nhé!... Ngủ ngon!



Phạm Hương cúp máy, như chỉ cần nghe được tiếng người ta một chút liền thấy thư giãn hơn, nằm xuống quay ra ngoài nhắm mắt, mặc kệ có ai đó nằm mép giường bên kia hướng mắt theo mình thì phải, không quan tâm!



Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao khó ngủ, lâu lâu dường như vẫn có những ngày khó ngủ như vậy, cố giữ hơi thở đều đều...

Một lúc lâu, tự nhiên Phạm Hương cảm nhận vòng tay khẽ khàng choàng ngang eo, sau lưng có hơi ấm bao phủ, người chung giường đang ôm mình từ phía sau, nhẹ áp mặt vào tấm lưng cố hít hà chút hương thơm và cảm nhận hơi thở phập phồng...

Đáng lẽ Phạm Hương vô cùng tức tối đứng dậy la hét, nhưng sao hôm nay hiền lành bất chợt, nằm im. Chắc người đó tưởng Phạm Hương ngủ rồi mới dám, Á à vậy bấy lâu nay thì ra đợi mình ngủ say rồi lợi dụng trắng trợn thế này đây. Một lần bắt được trăm lần không.

Phạm Hương chợt cảm nhận lưng mình ươn ướt âm ấm, rồi trong đêm tĩnh mịt có tiếng sụt sịt rất khẽ... Khóc sao? Mấy hôm nay mình có làm gì đâu? Vẫn như trước và còn có phần nhẹ nhàng hơn trước chứ bộ.

Phạm Hương thấy hơi chùn tâm một chút, dẫu không yêu nhưng thấy người ta như vậy tự dưng xót xót, thôi mà kệ, chẳng quan tâm, rồi hồi sau ngủ lúc nào chẳng hay.

*****

Thanh Hà vào làm ở phòng Chủ Tịch thấm thoát cũng hơn tháng, công việc quanh quẩn chỉ pha cafe, và ngồi đọc sách, đọc sách đến nỗi hết ngại ngùng chuyện mình ngồi chơi cho chủ tịch làm việc nữa rồi. Hầu như bao nhiêu cuốn trên giá đã đọc gần hết, thậm chí mấy cuốn hay ho đọc đi đọc lại hai ba lần. Lương thì cao hơn phòng kinh doanh nhiều, chẳng lẽ chủ tịch tôn quý bận đến nỗi không có thời gian đọc sách nên mướn người về đọc sách giùm thôi sao?

À, vậy thì có khi nào vài vữa chủ tịch kêu kể lại nội dung mấy quyển sách không? Chết rồi chết rồi! Phải nghiền ngẫm thật kỹ lưỡng. Đầu ốc của Thanh Hà vò nát ra cũng chỉ nghĩ vỏn vẹn được bấy nhiêu.

Cơ mà... Ngày nào Thanh Hà cũng len lén ngắm nhìn người ta, ngắm mãi ngắm mãi... Gần bên chủ tịch nhiều mới biết, thì ra là không đến nỗi quá lạnh lùng, ngược lại còn rất...hiền! Hiền khô, đã thế thêm lãng mạn, thanh lịch,... Ôi trời, tự nhiên cô thấy mọi tốt đẹp điều tập trung hết vào người này. Ít ra trong mắt cô là như vậy, có điều quá ít nói, cô làm việc phòng Chủ Tịch bấy lâu, số lần nói chuyện được đếm trên đầu ngón tay.

Thanh Hà bất chợt sợ... Sợ cứ thế này mình sẽ yêu người ta mất! Vậy... Không được! Lần đầu tiên Thanh Hà mong lung và hoang mang đến vầy.

- Tối em rảnh không? - Gần tan sở, Chủ Tịch đột ngột hỏi một câu.

- Dạ...dạ rảnh, rảnh... - Thanh Hà gật đầu lia lịa.

- Vậy... Tối đi gặp đối tác với tôi.









- Dạ dạ... - A! Thanh Hà mừng rơn, cuối cùng cũng có việc đúng chất của trợ lý rồi.

- Chủ Tịch vậy cho...cho...em địa chỉ đi.









- Tôi sẽ qua đón cho tiện. 7h, cho tôi địa chỉ.







- Dạ! - Thanh Hà viết viết vào một miếng stick đưa chủ tịch bằng hai tay.

Thanh Hằng nhận lấy nhìn qua một lượt, nhíu mày... Rồi cũng thôi. Hình như không phải chỗ hôm trước chị theo cô về tận nhà mà là một chỗ khác.



******

Thanh Hằng vừa tan sở về nhà lặp tức vào tắm táp kỹ lưỡng, đứng trước tủ chọn mãi chẳng được một bộ ưng ý, không biết bao nhiêu tiếng thở dài buông ra... Hayzzzz hình như mình hết đồ mặc rồi nhỉ?! (hai căn phòng riêng để quần áo thôi đó chủ tịch à). Cuối cùng lấy một set manwear với áo trắng, khoát Burberry vừa mới tung ra thị trường và một chiếc jeans đen... Ngắm nghía thật lâu, đến khi vừa lòng rồi mới đến bàn trang điểm, đến lượt nước hoa và trang meakup nhẹ nhàng một chút, không thể "bánh bèo" hơn em ấy được!

Mỉm cười nhìn trong gương thêm một lần. Wow... Công nhận rất "đẹp trai", tốt!

Mở tủ lấy chiếc túi Dior vừa order về nước liền tay, bước xuống nhà.

- Ăn cơm cô nè cô hai. - Mẹ gọi khi thấy chị.

- Trời! Chủ tịch hôm nay có họp quan trọng à? - Ba ngạc nhiên nhìn chị, biết bình thường nó chỉnh chu nhưng như thế này thì quá đẹp rồi! Mẹ dừng tay nhìn chị một chút.

- Cả nhà ăn đi, con có việc.









- Ka lại đi hẹn hò à!









- Hả??? Hẹn hò??. - Ba mẹ nghe lập tức nhìn Phạm Hương.

- Ka dạo này hay đi hẹn hò lắm ạ! Chính miệng Ka nói. - Phạm Hương mách lẻo.

- Thật sao? Trời ơi Thanh Hằng, con thật sự hẹn hò sao? Nhanh! Nhanh lên, hôn nay không cần hẹn, lập tức dẫn người đó về ăn cơm luôn, mọi người chờ. - Ba vui mừng.



- Hửm! Không không, Bee nói xàm thôi, con đi gặp đối tác. - Chị hoảng hốt xua tay, lườm Phạm Hương một cái.

- Đối tác gì, sao em không biết, Ka nói đi, phải hôm trước Ka bảo là đi hẹn hò không? - Phạm Hương ức, dám nói không dám nhận.

- Không có, được rồi Ka đi đây, con đi, tạm biệt mọi người. - Thanh Hằng lập tức chuồn đi, ba mẹ gọi í ới gì đó phía sau cũng không nghe rõ.

- Phù! May thật. - Chị thở phào khi trốn thoát, cuối cùng cũng tới chỗ hẹn. Đỗ con Bentley V8 lại, xuống khoanh tay dựa lưng vào thân xe, đứng đợi.

Cả người và xe bây giờ nổi bật ngời ngời, giữa một con phố lớn tấp nập mà ai qua cũng phải ngoái lại nhìn, kiểu này chắc chắn 15 phút nữa sẽ tắc đường mất, có lẽ cảnh sát giao thông tới đuổi chị đi không chừng.

*******



Thanh Hà xuống taxi, thật ra cô hẹn Chủ Tịch ở một con đường rộng gần nhà, cô chẳng muốn chủ tịch đến đó, cũng chẳng biết sao nữa, cô không thích chị ấy đến ngôi nhà bề bộn kia... Không có gì tốt đẹp khi suốt ngày tụ tập cờ bạc đủ kiểu, chị mà thấy sẽ choáng mà xỉu mất.



Lúc chiều vừa tan sở cô lập tức kéo Quyên đi tìm mua một chiếc đầm màu đỏ, cô cảm thấy màu này sẽ may mắn, đây là lần đầu tiên đi gặp đối tác đó... Hoặc vì một cái gì đó cô cũng chẳng biết, cô dẫu được mọi người hay gọi hoa khôi nhưng chưa lần tự kiêu ngạo về nhan sắc, thậm chí cô mất hết tự tin khi đứng gần chủ tịch, bởi thế nên muốn mình hôm nay tốt hơn một chút.

Thanh Hà có chút hài lòng với diện mạo hôm nay, cô cột hờ một nửa tóc phía sau, một nửa xoã dài cho gió bay bay, bởi kiểu tóc này hợp với chiếc đầm kín đáo cô mặc, dài qua đầu gối vài phân và có phần nhã nhặn, không biết thế này có thể gặp đối tác được không nhỉ?

- Chủ Tịch... - Thanh Hà gọi lớn khi thấy bóng dáng quen thuộc bên kia đường, tay vẫy vẫy.

Thanh Hà mừng rỡ mắt sáng ngời, theo phản xạ bước thật nhanh sang đó, nhưng được vài bước liền khựng lại, bước chậm hẳn... Bởi người ta đột ngột ngẩn mặt lên, ánh mắt trong veo đang bình thản tích tắc cháy rực, nóng bừng bừng như muốn thiêu trụi cô... Chăm chú đến độ làm Thanh Hà lúng túng, bối rối vô cùng.

Nhưng Thanh Hà càng đến gần, chủ tịch tỏ ra rất bình thường, vậy chẳng lẽ lúc này là ảo giác, ngọn lửa hừng hừng biến mất hoàn toàn không tăm hơi rồi... Cũng không phải, với lại một người tư chất thanh cao, lấp lánh ánh kim như chủ tịch dĩ nhiên không bao giờ như vậy rồi nhỉ? (Đừng tin người tỷ ơi, đang muốn ăn sạch tỷ kìa).

Cách chị vài bước chân, Thanh Hà dừng lại, người trước mặt cô hôm nay đẹp quá! Một loại đẹp khó diễn tả thành lời. Soái khí ngời ngời, đứng trầm mặc bên chiếc siêu xe, ánh đèn đường buổi tối vàng vọt, hờ hững phủ lên toàn thân chị một màu huyễn hoặc lòng người làm Thanh Hà thừ ra, ngơ ngẩn.

Không được rồi! Thanh Hà, bỏ ngay tư tưởng trèo cao, ngưng mơ mộng về Chủ Tịch! Cô cật lực khắc chế bản thân.

- Đi thôi! - Chị nhỏm người lên thả tay xuống, khe khẽ cong khoé môi, đi vòng qua bên kia mở cửa đợi cô vào... Chủ Tịch đang muốn thật nhanh cắt qua đoạn này, nếu cứ đứng đây nhìn em, chị sợ sẽ kiềm lòng không nổi.

Người con gái trước mắt, thuần khiến nhưng lung linh đến độ người đứng đắn cũng không thể không động tà tâm mà! Nhan sắc ấy như ánh sao sáng nhất dãi ngân hà, chói mắt, dễ làm người đối diện hộn siêu phách lạc.

Cả hai yên vị trong xe, cô lấy làm lạ, qua mấy phút Chủ Tịch vẫn chưa cho xe chạy?? Hay nó bị chết máy?? Không phải, siêu xe mà!

- Chủ Tịch... - Thanh Hà vừa định mở miệng hỏi đã thấy chủ tịch quay sang nhìn mình.

- Thanh Hà... Dây an toàn!

Cô đứng hình toàn tập... Vào công ty bao lâu là cô gặp chủ tịch bấy lâu, nhưng ai biết không? Lần đầu người ta gọi tên cô như vậy... Trái tim loạn hết cả lên, sắp nhảy khỏi lòng ngực, chạy mất!!!

Bỗng, người ấy chồm qua phía cô, kéo sợi dây an toàn bên ghế ra... Giây phút ấy, tim Thanh Hà gần như ngừng đập, không dám thở, gương mặt Chủ Tịch đang rất rất rất gần, mọi thứ lắng đọng... Thanh Hà chỉ cần ngước lên là có thể nhìn rõ hàng mi cong vυ't của chị, rõ từng sợi...

Rất gần nhau... Mặt đối mặt... Thì ra là chuyện rung động lòng người đến vầy!

Hàng mi Thanh Hà cụp xuống nhìn theo từng động tác của chị tỉ mẫn cài dây an toàn cho mình.

- Cảm ơn Chủ Tịch...





Chị vốn chẳng để ý Thanh Hà nói gì, bởi phút này mơ hồ nhận thấy áp suất không khí quanh một bên mặt mình dao động, hơi thở của em phả vào tai... Khung cảnh thật rất mờ ám, nhưng vô cùng dễ chịu!

Xe từ từ lăn bánh... Hai khuôn mặt bên trong ưng ửng đỏ!

- Gặp đối tác ở đâu vậy Chủ Tịch? - Thanh Hà thấy trong xe quá im lặng mới ngập ngừng lên tiếng hỏi.



- Hà! Xin lỗi, tôi xem nhầm lịch hẹn.









- Hả? Vậy...









- Lỡ rồi thì đi ăn tối nhé!









- Dạ... Chủ Tịch. - Cô lí nhí, lịch hẹn đối tác cũng xem nhằm, nhưng dường như không hề có chút khó chịu nào, ngược lại đôi ba phần nhẹ nhỏm... Sau đó, ý tứ liếc ngang khuôn mặt đang lái xe, mỉm một nụ cười riêng mình cô biết.

- Không phải ở công ty nên đừng gọi Chủ Tịch. - Thanh Hằng cười, là lần đầu tiên cô thấy chị cười như vậy. Thanh Hà thật không đếm nỗi mình mất hồn lần thứ bao nhiêu trong tối nay.

- Dạ... Dạ... Dạ... Chị!





Wowwww... Em rất thông minh đó nha! Nụ cười của Thanh Hằng còn tươi hơn nữa, hằn sâu cái má lúm, nhưng Thanh Hà bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy đôi má lúm ấy rồi! Bởi cô còn đang bận cúi mặt ngượng ngùng, không dám ngước lên.