Chương 33: Ngày cuối để yêu em...
Cả đêm Thanh Hà không hề ngủ, gần sáng cô chập chờn được một lúc, nhưng báo thức reo lên lại lồm cồm bò dậy. Chị hẹn sáng nay sẽ đón cô ăn sáng rồi đi chơi, ngày mốt sẽ chia tay nên hôm nay là ngày cuối cùng.Thanh Hà uể oải chọn một bộ đồ đơn giản, bước chân cô nặng nề, chưa bao giờ cô lại thấy cuộc hẹn với chị nặng đến chừng này, chưa bao giờ cô muốn ngày hôm nay trôi qua thật chậm thôi, nếu có thể thì ngày mai đừng đến, cô chẳng biết sao tim mình muốn như vậy.
*Dậy chưa cô gái?* là Louis nhắn, cô mở ra đọc, rồi chẳng hiểu sao đóng lại không trả lời, cô không hề muốn trả lời, thậm chí cô còn chẳng để anh vào trong đầu, não cô bây giờ chỉ có thể tồn tại đúng một người.
Trang điểm nhẹ nhàng, lấy một ít phấn che đi đôi mắt quầng thâm. Nhưng có lẽ sự mệt mỏi trong con ngươi là thứ không gì che lấp nổi.
Bước ra đầu hẻm, từ xa cô đã thấy bóng dáng quen thuộc và một tiếng gì đó quen tai đến lạ. Tới gần hơn...
Dưới góc cây bằng lăng hoa tím ngắt, tím cả một vùng trời, dáng chị cao thẳng trong chiếc áo sơmi trắng và quần jaens tối màu đơn giản, mải miết thổi harmonica, một giai điệu buồn đến nao lòng... Từng cánh hoa rơi lả tả phủ lên vai chị nỗi muộn sầu! Bóng dáng cô từng yêu quặn gan thắt ruột, và bóng dáng chỉ hết ngày hôm nay thôi sẽ thành xa lạ.
Thanh Hà chôn chân xuống đất, chỉ cách chị mấy chục bước chân nhưng cô cứ muốn đứng ngắm chị như thế. Bài hát kết thúc, Thanh Hằng nhàn nhạt vô hồn nhắc chiếc kèn ra khỏi cánh môi mọng đỏ, chị chậm rãi xoè những ngón tay thon dài đón lấy một cánh hoa rơi. Nó lặng lẽ rớt giữa lòng bàn tay, chị nắm chặt lại... Rồi buông ra cho nó rơi xuống, dập nát!
Mỏng manh và đơn độc...
Tim cô hẫng đi một nhịp trước hình ảnh buồn thương trong tầm mắt, một giọt mặn đắng rơi ngay môi len vào chạm đầu lưỡi, gò má lành lạnh... Thanh Hà chợt biết rằng mình đang khóc. Khóc sao? Ừ thì không lạ, chỉ lạ là chính bản thân không biết mình đang khóc...
- Chị... - Thanh Hà quẹt nhanh mặt mũi, bước đến sau lưng gọi chị.
- Em... - Thanh Hằng xoay người nhìn cô, khoé môi cong lên một nụ cười, hẳn là chị đã cố để nó tươi hết mức, có điều khó khăn quá, nó chỉ làm hõm vào một chút cái má lúm, rất nhẹ!
Hai người đứng đối diện nhìn nhau, những cánh bằng lăng tím vẫn không ngừng rơi lả tả làm nền cho cảnh buồn thê lương... Một cánh hoa vương lên tóc cô, chị đưa tay ra nhẹ nhàng lấy nó xuống, Thanh Hà đứng yên trước hành động đó, vẫn một nét dịu dàng tỉ mẩn cô từng yêu thương.
- Em ăn gì?
- Em sao cũng được.
- Bún bò. - Cô gật đầu, chị vẫn theo thói quen chồm sang cài dây an toàn, Thanh Hà để yên.
Vẫn theo thói quen cô im lặng nghe chị gọi món cho mình, không tái, không hành sống...
....
- Uống cafe nha em...
- Dạ. Hôm nay chị không đi làm sao?
- Chị chỉ còn một ngày sống có ý nghĩa, dĩ nhiên nó không dành cho việc đi làm. - Thanh Hằng phì cười, là một nụ cười buồn, ánh mắt phẳng lặng điềm đạm... Có điều, làm tim Thanh Hà nhói từng hồi, hẫng vài nhịp, đau chực vỡ tan tành!
Cô thực muốn nhào đến ôm chị lại, ôm thật chặt và nói rằng cô không muốn chia tay, không muốn một chút nào. Chị sao vậy? Lúc bên nhau chị không chú ý đến cô, chị hời hợt thờ ơ với cô, như đang chờ đợi lời chia tay từ cô... Vậy mà bây giờ, chị nói như thế, với một ẩn ý rằng không còn cô, cuộc sống chị chẳng còn ý nghĩa. Vậy mà bây giờ, chị buồn như thế, buồn liềm liệm thê lương.
- Chị hát em nghe nha! - Thanh Hằng gọi phục vụ lấy chiếc guitar cho đến.
******
- Chị hát em nghe đi. - Dưới góc thông già, Thanh Hà nũng nịu vòi vĩnh chị.
- Rất dở. - Thanh Hằng cất chiếc harmonica vào túi, mỉm cười xoa đầu cô.
- Kệ, hát dở em cũng nghe, ngoài thổi kèn chị còn chơi được đàn nào nữa không?
- Guitar.
- Haha, vậy vừa đàn vừa hát.
- Chị chưa thử bao giờ. - Chị phóng tầm mắt ra mặt hồ, những cơn gió đu đưa làm làn nước sóng sánh. Nghĩ ngợi rồi trả lời cô.
- Chị thỏi kèn giỏi dĩ nhiên hơi dài, mà hơi dài phải hát hay, giấu nghề hả. - Cô phồng má.
- Haha, lập luận hay nhỉ? Ở đâu ra, có khi chị hát lên xong em sẽ không bao giờ muốn nghe nhạc nữa.
- Nhưng chắc chắn em sẽ thích mà, không chê đâu, thật...
- Ừ! Hôm nào nhé, bây giờ về thôi. - Chị dắt chếc e đạp đến trước mặt cô, thả dốc xuống sườn đồi một buổi chiều nắng nhẹ.
- Thanh Hằng à... Vậy chị vừa hát vừa thổi kèn được không?
- Hahaha đồ ngốc. - Tiếng cười giòn tan đu đưa theo làn gió.
*****
Thanh Hà miên man nhớ lại, chị đã một mực không chịu đàn hát, vì chiều chuộng cô nên chị hứa, hôm nay chị hoàn thành lời hứa với cô... Có phải chị sợ sẽ không còn cơ hội nữa không? Ừ thì sợ gì nữa, đúng là bắt đầu ngày mai sẽ không còn cơ hội nữa mà. Nghĩ đến đây sống mũi cô cay cay, tự nhiên không muốn nghe nữa, không muốn nghe chị đàn hát một chút nào...
Thanh Hằng dạo phím, chị đàn thật hay nhưng lại buồn, không biết vốn dĩ buồn hay chỉ là cô cảm thấy nó buồn. Trong quán cafe garden tĩnh lặng sang trọng, những người khách từ bàn khác cũng tập trung chú ý qua đây, tiếng đàn man mác... Thanh Hằng cất tiếng hát và những âm thanh khác lập tức dừng lại, những vị khách đang hí hoáy bấm điện thoại cũng dừng tay lắng nghe.
Mai còn không từng nỗi nhớ khiến nước mắt em rơi?
Mai còn không từng hờn dỗi vu vơ trên khóe môi?
Ngày mai có còn là của nhau hay gặp lại nhau chỉ là
Những người đi qua đời nhau, yêu thương mau xa nhau vội vã.
Mai còn không lời yêu giữa những nỗi nhớ mênh mông?
Mai còn không tình yêu bao lâu ta luôn ngóng trông?
Giờ xa đó là mình sẽ quên nhau đi thật hay chỉ là
Mình nhận ra ta cần nhau và còn yêu nhau quá thiết tha.
Nếu có thể cứ ở lại đây dẫu sẽ chết trong vòng tay
Hãy một lần sống đúng với trái tim mình đi cứ bước tiếp đi chẳng nghi ngại gì
Nếu có thể cứ bất chấp hết bao khổ đau cố gắng giữ lấy nhau đừng buông tay
Dẫu ngày mai sau sẽ về nơi đâu, không quan tâm sớm mai muộn sầu
Nếu có thể hãy ở lại đây đừng đi.
- Đừng hát nữa... - Thanh Hà đứng phắt dậy cắt ngang, đưa tay bịt miệng ngăn tiếng nấc, chạy nhanh vào toilet.
Cô đứng trước tấm gương lớn, để mặc nước mắt chảy dài, tim quặn thắt từng cơn khiến cô phải đưa tay ôm ngực trái. Giờ mới nhận ra mình yêu chị đến chừng nào, đôi mắt mong cầu được nhìn thấy chị, vòng tay chỉ muốn ôm lấy chị, tai chỉ muốn nghe giọng chị... Và ngày hôm nay, ngày cuối cùng, cô ngồi trước chị, bao nhiêu kỷ niệm ùa về tràn ngập tâm trí.
Một lúc lâu, Thanh Hà nín khóc, cô sốc lại tinh thần mới dám bước ra, rửa mặt thật sạch nhưng đôi mắt vẫn hoe đỏ. Thì ra cảm giác này còn đau hơn cô tưởng tượng gấp trăm ngàn lần. Cô chợt nhận ra mình quá sai lầm khi đồng ý thêm ngày một mới chia tay, sai lầm khi chịu đi với chị, có lẽ cảm giác giày vò này sẽ đeo đẳng cô suốt ngày hôm nay.
- Thanh Hà à... Em từng nói muốn cùng chị làm bánh kem phải không? - Vừa ngồi xuống trở lại, Thanh Hằng đã chuẩn bị sẵn cho cô một nụ cười.
- À ừm... Không cần cũng được chị.
- Chị chuẩn bị hết rồi, đi thôi em. - Thanh Hằng đứng dậy, chị hơi khựng lại ngập ngừng rồi nắm tay cô dẫn ra xe. Phải rồi, hôm nay vẫn còn yêu nhau mà, chị vẫn là người yêu của cô.
Thanh Hằng đưa cô đến một căn nhà trong khu biệt thự cao cấp, là một trong số những ngôi nhà mà chị có trong thành phố này, cách bày trí cũng đơn giản và na ná căn nhà ở Đà Lạt.
Dưới bếp, chị đã cho người chuẩn bị sẵn tất cả thứ cần thiết để làm bánh kem. chỉ là một lần vu vơ, khi hai đứa đang xem một chương trình ẩm thực, cô nói với chị rằng muốn làm cùng chị, vậy thôi mà nhớ rõ thế sao? Nhiều khi chính cô còn quên mất...
Thanh Hà ngơ ngác, chị đeo cho cô một cái tạp dề rất xinh, bắt đầu lôi mọi thứ ra.
- Nào, đừng nói không biết làm đấy! - Chị bỉu môi, vuốt nhẹ mũi cô khi tay còn dính một ít bột.
- Em biết mà. - Trong phút chốc, Thanh Hà quên mất tình cảnh cả hai, quên mất hiện tại, bị chị cuốn vào những câu chuyện đùa, ríu rít giúp chị nhào bột, đánh trứng, nun chảy socola... Lăn tăn làm chức vụ phụ bếp.
Thanh Hà cười tươi thích thú, nhón chân đội lên đầu chị một chiếc mũ giấy cô vừa xếp xong.
- Hahaha, đẹp nè!
- Tăng Thanh Hà, em đang lười biếng hả! Lo chơi không à, phụ bếp dở tệ. - Chị vừa để xong ổ bánh vào lò hấp, không lấy cái mũ giấy xuống mà đưa hai tay ra, giữ hai gò má cô lại, cười tươi trêu chọc.
- Ơ, chị làm hết rồi mà. - Cô hất mặt nghênh lại, lè lưỡi trêu ngược chị.
Rồi trong một giây, hiện thực vụt qua, cả hai nụ cười tắt dần, tắt dần trên môi... Thanh Hằng thở dài, hai bàn tay chị vẫn giữ trên mặt cô, bất giác kéo lại gần một chút, chị đặt lên đó một nụ hôn nhẹ. Nhưng... chẳng biết điều gì khiến Thanh Hà mạnh dạng, cô vồng tay lên ôm lấy cổ chị, nhích người kéo nụ hôn tạm ấy mãnh liệt hơn... Đẩy sâu hơn, cũng là lần đầu tiên cô đủ dũng khí chủ động.
Nụ hôn kéo dài mãi, môi lưỡi quấn lấy nhau cho đến khi ướt đẫm, mặn đắng...
Thật lâu, luyến tiếc buông nhau ra! Chị quay nhanh đi, như né tránh ánh nhìn của cô, vụng về giấu khuôn mặt ướt mèm.
Lấy ổ bánh ra, chị phủ socola lên trên, pha kem rồi tỉ mỉ viết mấy chữ...
Thanh Hà vào rửa mặt khi ra đã thấy cái bánh trên bàn.
"Yêu em"
- Đẹp không? - Chị nhìn cô.
Gật gật.. Cô không muốn trả lời vì chắc chắn giọng nói sẽ nghẹn ngào.
- Ăn bánh thôi. - Thanh Hằng lấy muỗng, mυ'ŧ một miếng bánh đúc cho cô.
Nhạt thếch, Thanh Hằng chẳng còn cảm nhận được vị ngọt của bánh kem lúc này.
- Xong rồi mình sẽ làm gì?
- Đi ra biển chờ ngắm hoàng hôn. - Chị trả lời không cần nghĩ, có lẽ mọi thứ đã được sắp xếp hết ngay từ đầu.
Ừ thì có một buổi chiều cô đứng cùng chị nhìn mặt trời dần khuất sau núi, cô bảo là sao mình cứ ở trên núi hoài, chẳng nhìn thấy được mặt trời lặng và chân trời vằn vện hoàng hôn, cô cũng thích biển nữa, hôm nào có dịp đi biển ngắm hoàng hôn chắc sẽ tuyệt.
Thanh Hà vừa nín khóc, bây giờ lại cảm giác sống mũi cay cay, rõ ràng chị chưa bao giờ thờ ơ với cô.
- Biển? Kịp không?
- Từ đây xuống Cần Giờ chưa đến 1 tiếng. - Chị xúc một thìa bánh kem đưa lên ăn. - Ừm, cũng ngon đó. - Gật gù tự hài lòng.
******
Thanh Hằng bế ngang hong, đưa cô lên nốc oto ngồi xoay mặt ra biển, sau đó chị trèo lên ngồi cạnh.
Gió biển mằn mặn, vài giọt nắng cuối ngày loe lói phủ lên đầu ngọn sóng. Thanh Hà nhìn sang chị, đôi mắt xa xăm rơi về phía chân trời cắt ngang mặt biển. Mái tóc dài rung rinh trong gió biển mằn mặn.
Lòng cô se thắt, nhẹ nhàng người đầu dựa vào bờ vai ấy... Thinh lặng!
Điện thoại Thanh Hà rung lên, rất nhiều tin nhắn của Louis từ sáng đến giờ, đại loại như: "Em đâu rồi cô gái", "em làm anh lo quá" , "trả lời anh đi" , "em ở đâu?" , "Thanh Hà à, em đâu rồi..." ... Và rất nhiều cuộc gọi nhỡ.
Thật ra bao giờ cũng vậy, cô thích nói chuyện với Louis vì anh vui tính, trờ chuyện với anh thoải mái không cần suy nghĩ nhiều, nhưng không có nghĩ là anh quan trọng hơn chị. Anh luôn bị "lãng quên" mỗi lúc cô ở bên chị... Dù chỉ là ngồi với chị chẳng nói gì, thì anh cũng chẳng ở trong đầu cô, dẫu chỉ một tia suy nghĩ thoáng qua, đơn thuần là một người bạn vậy thôi. Có lẽ cô đã vô tình cho một người nuôi thêm hy vọng!
Thanh Hà bấm tắt luôn điện thoại, quăng sang một lên, vẫn dựa vào ai chị an ổn hưởng chút ấm êm có thể gọi là cuối cùng... Thì ra, cô xài điện thoại thật chất chỉ để liên lạc với Thanh Hằng, không hơn không kém.
- Thanh Hà à... - Chị chợt lên tiếng.
- Dạ?
- Hứa với chị là phải vui vẻ bình yên, được không?
- Đừng nói gì nữa được không! - Cô hơi nhỏm đầu khỏi vai chị, cô không muốn nghe những lời như vậy.
- Ừ!
Thế rồi lại lặng im, cho đến khi mặt trời chìm hẳn vào bóng tối, hai mái đầu dựa vào nhau tìm thấy chút bình yên.
Chị lái xe trở về.
- Trễ phà rồi chị. - Thanh Hà nói, nhưng chẳng có biểu hiện gì là hốt hoảng, hay là sợ sệt. Có lẽ chị đang ở đây thế nên cô không còn sợ bất cứ chuyện gì, hoặc là với cô ngày hôm nay trôi qua càng lâu cang tốt...
- Không sao! - Thanh Hằng xuống xe gọi điện cho ai đó.
Một lúc sau, có chuyến phà qua đón, là đón riêng mình xe chị. Dĩ nhiên một khi có thế lực và có rủng rỉnh tiền thì chẳng điều gì trở ngại hay khó khăn. Có điều ít ai hiểu được đôi khi "người giàu cũng khổ", ví dụ nỗi đau khổ chị đang mang nặng đôi vai gầy, ai thấu được?!
Chị đưa cô đi ăn tối, đi chơi và dạo công viên, chị muốn tận dụng đến giây phút cuối cùng của một ngày... Một ngày ngắn ngủi. Ừ thì phải đến 12h đêm chứ nhỉ?!
*******
Chị ngồi yên bên ghế lái, Thanh Hà dựa vào lưng ghế ngủ ngon lành, xe chị đã tắt máy đỗ xịt trước hẻm nhà cô. 11h45p... Chị muốn ngắm nhìn gương mặt này lâu hơn một chút thôi, cho chị ít kỉ giữ cô đến giây phút cuối cùng cũng được.
Bài hát vang lên nho nhỏ, có điều âm thanh im ắng trên xe làm giai điệu buồn bã ấy trở nên đau lòng đến lạ, nhẹ nhàng nhưng từng lời từng chữ xé nát trái tim người ta ra...
Sao không ôm anh như lần đầu tiên em đến?
Sao không hôn anh như ngày nào còn lưu luyến?
Sao không vui lên như một thời bao thương mến?
Màu mắt em sao hôm nay muộn phiền?
Ta chia tay nhau khi tình này đang say đắm
Mai em ra đi ngôi nhà này hoang vu lắm
Anh gom cho em hết bao kỷ niệm êm ấm
Mọi thứ nơi đây đều thuộc về em...
Ngày xưa cho nhau tình yêu đó, em mong em là tất cả
Và muốn anh luôn bên em không bao giờ lìa xa
Mộng ước ngây ngô lúc ban đầu nay đã phai rồi
Tiễn đưa em về một tình yêu mới..
Ngày mai anh không còn em nữa, không cho ai là tất cả
Để nỗi cô đơn theo anh đến một miền trời xa
Để nhắc cho anh biết bao ngày hạnh phúc êm đềm
Nhắc cho anh luôn còn lại một trái tim... yêu em
Chị để mặc những giọt nước lặng lẽ tràn mi, mắt ngắm nhìn cô say không muốn gọi dậy, tai lắng nghe từng giai điệu gϊếŧ dần lòng mình...
Có ai đó...thật sự không phải đang ngủ, chỉ là muốn ở yên để ngồi đây cùng người ta thêm một chút...một chút thôi...ngồi yên thôi...cùng nhau một không gia thôi cũng đủ rồi...
Tại sao vậy? Sao chị không giữ cô lại... Lúc này, có lẽ chỉ cần chị nói một câu thôi, cô sẽ không chia tay nữa. Hãy nói với cô rằng chị cũng không muốn chia tay đi, chỉ là hơn tuần nay chị bận nên không có thời gian cho cô, vậy thôi! Hoặc chị mệt nên hơi thờ ơ với cô, chứ không phải chờ đợi lời chia tay từ cô, sẽ tin mà!
Bước ra khỏi đây, có lẽ là mất nhau vĩnh viễn...
Đến giờ phút này mới nhận ra mình cần người ta đến nhường nào, đến giờ phút này những nỗi đau nỗi nhớ nỗi yêu thương ngày ấy tràn về không báo trước, dồn dập, cồn cào, day dứt...
- Thanh Hà à... Dậy đi em, đến nhà rồi! - Đồng hồ điểm đúng 12h, chị run run gọi, trong giọng nghẹn ngào, lay lay tay cô.
Thanh Hà khẽ trở mình ra vẻ vừa ngủ dậy dù thật sự có ngủ đâu. Nhẹ chị mỉm cười, ở đáy mắt rưng rưng.
- Ừm... Thôi em vào.
- Ngủ ngon! - Chị nhoài người hôn lên trán cô như mọi khi.
- Chị về cẩn thận. Ngủ ngon!
Cô bịn rịn bước xuống xe. Từng bước chân nặng như đeo thêm đá.
Bất chợt, cổ tay cô bị nắm lại...nắm chặt... Xiết lấy mấy chục giây...
Chẳng biết cô có nhận ra không? Rằng những đầu ngón tay thon dài kiêu sa kia đang run rẫy. À không, cả người chị đang run rẫy. Những ngón tay ấy vừa vặn nắm chặt cô, chặt nhưng lại có nét tuyệt vọng tận cùng! Nét tuyệt vọng ấy còn có cả trong ánh mắt cùn quẫn. Thanh Hà quặn lòng, ruột gan rối tung lên, để yên.
Cuối cùng, bằng tất cả nổ lực và kiềm nén, chị cũng có thể dần lơi cô ra... Chị cũng chỉ có thể níu kéo đến vậy thôi. May mắn, chị vẫn giữ được mắt mình khô ráo, chị không muốn tình yêu này kết thúc trong nước mắt...
Thanh Hà trống rỗng, chị buông rồi, cô âm thầm quay bước đi giữa màn đên tĩnh mịch, xe chị vẫn đỗ ở đó, cô không dám ngoảnh lại nhưng vẫn biết phía sau mình có ai đó nhìn theo... Bóng cô khuất dần vào con hẻm!
Đầu Thanh Hà là một mớ hỗn độn, cô bước vô hồn trong con hẻm nhỏ. Chợt một giây, cô giật mình lắc đầu mạnh, cô không chịu nổi nữa rồi. Được, chị không nắm thì cô nắm... Cô mặc tất cả, vụt chạy nhanh ra đầu hẻm, chiếc xe màu trắng của chị đã lăn bánh chậm rãi.
- Thanh Hằng... - Cô la lớn, chạy đuổi theo xe chị, nhưng ở khoảng cách xa và không gian trong xe kín nên làm sao chị nghe được, chiếc xe vẫn quay bánh nhanh dần.
Đôi giày tuy không quá cao, vẫn làm chân cô đau và cản trở tốc độ, cô đứng lại gấp gáp cởi nó ra quăng luôn lập tức.
- Chị... Đừng đi. Chị ơi! - Giữa đêm thanh vắng có một chiếc xe chạy không quá nhanh và phía sau có một con người mỏng manh, nhỏ bé đuổi theo... càng lúc càng đuối dần... Gào thét tên người ta trong bất lực...
...
...