Chỉ Yêu Mình Em [Hương Khuê] [Kiều Lan]

Chương 32

Chương 32: Khẽ khàng... nhưng đang thay đổi!
Chị trở về nhà trong tâm trạng mệt mỏi, đưa áo khoác và cặp táp cho một gia nhân, ngồi xuống sofa lấy bàn tay xoa hai thái dương.

- Con về rồi sao? Ba mẹ có chuyện muốn nói.





- Dạ... - Chị ngờ ngợ ngước lên, nhị vị phụ huynh ở đâu ngồi sẵn trước mặt, lúc nãy đâu có.

- Nói thẳng đi, Trình Gia là bạn làm ăn lâu năm của ba mẹ, Trình Thiếu Phong vừa du học Thuỵ Điển về sắp tiếp quản sản nghiệp của gia đình.





- Thì sao? - Chịu nhíu mày nhìn ba.

- Hai gia đình môn đăng hộ đối, Thiếu Phong cũng cao to điển trai rất hợp với con. Sắp xếp cuối tuần sau đi xem mắt.





- Hả? Con đã chịu đâu? Sao ba mẹ tự quyết định. - Chị hoảng hồn.

- Lúc nhỏ hai đứa từng chơi chung với nhau và rất thân mà. Thiếu Phong cũng nói là muốn gặp con thử, sáng nay ba vừa đi tiệc bên đó, thằng bé hỏi thăm con rối rít.





- Con không đồng ý! - Chị thở hắt ra, đứng dậy đi lên phòng.

- Tốt nhất chấm dứt với con bé đó đi. - Ba sắp không chịu nổi, tình hình là cơn thịnh nộ gần diễn ra.

- ...

- Nhà này không có cái loại cãi cha cãi mẹ nha Thanh Hằng. - Ông tức giận đập bàn.

Vẫn là một sự im lặng, đi nhanh lên phòng.

******



....

- Em đang làm gì? - Giọng nói ngọt ngào của chị vang lên qua điện thoại.

- Đang nhớ chị... Mấy ngày rồi em không được thấy chị đấy Thanh Hằng. - Cô nói trong ngượng ngùng ấp úng, càng về sau âm lượng càng nhỏ xíu.

Có lẽ chỉ vậy thôi đã dư năng lượng cho chị chống chọi lại cơn giông bão dưới kia. Thanh Hà của chị dạo này đủ dũng khí nói mấy câu phong tình như vậy thật là kì tích.

- Có muốn đi ăn với chị không? - Thanh Hằng mỉm cười, dù chị muốn hay không trước tiên phải xem ý kiến cô thế nào mới quyết định. Hôm nay chị thực sự không vui, chuyện lúc nãy làm chị không muốn ăn cơm với ba mẹ, lại mong cầu nhìn thấy cô nột chút... Chị nhớ quá!

- A! Muốn... Ơ nhưng mà nếu chị rảnh nha... - Cô sợ mình bám đuôi làm phiền, sợ chiếm mất thời gian của chị dù rất muốn nhìn thấy người ta một chút.

- Vậy ba mươi phút nữa chị đợi em ở đầu hẻm. - Chị cúp máy, nhanh chống thay một bộ đồ đơn giản.

Ngang qua đại sảnh, thấy ba mẹ vẫn ngồi đấy nhìn mình bằng đôi mắt rực lửa. Thanh Hằng thở dài chân vẫn bước đều đặn.

- Lại đi gặp con bé đó. - Mẹ hỏi, nhìn bộ dáng quần jaens sơmi và một cái G-shock vàng kim mạnh mẽ là biết ngay.

- Đừng để ba mẹ phải nói nhiều. - Ba hậm hực nhìn theo. Lần đầu tiên ông nghiêm khắc với chị như thế.

Rõ ràng giận cá chém thớt, Phạm Hương không về nhà nhiều ngày thì liên quan gì chị. Ba mẹ lúc nào cũng nhẹ nhàng mềm mỏng với Thanh Hằng mọi người ngỡ ông bà cưng chị hơn, nhưng thực chất cái đứa ngoan hiền dĩ nhiên ít được quan tâm chú ý, vì nó luôn có được một sự yên tâm mặc định.

Còn với đứa bốc đồng nghịch ngượm, luôn giành được sự chú ý đặc biệt, hay la mắng dạy dỗ... Thành ra cứ nghĩ không thương nó bằng đứa ngoan hiền. Nhưng thực chất nó vẫn được coi là trung tâm, không còn ngỡ ngàng chuyện nó càn quấy.

Và đến bây giờ, khi cái đứa ngoan hiền cãi lời, dĩ nhiên trở thành một "hiện tượng siêu nhiên" làm ba mẹ nhất thời khó chấp nhận.

*******

- Chị... - Thanh Hà vừa thấy chị lập tức đi thật nhanh đến, ôm lấy cánh tay. Mới mấy ngày không gặp mà cô nhớ bóng hình này da diết. Cô cũng chỉ đơn giản trong một chiếc quần skinny, áo phong dài tay.

- Ừ! -Chị mỉm cười hiền xoa đầu cô, có điều chắc Thanh Hà quá vui vì gặp chị nên không nhận ra được đôi mắt buồn hôm nay nhìn cô lặng lẽ hơn, chất chứa nhiều ưu tư hơn.

- Ăn gì đây nhỉ? Thanh Hằng à, ăn cá hấp chỗ cô Hoa được không? - Cô ôm lay tay chị, thật ra người ta chỉ là muốn đi bộ cùng chị vào trong ngõ vắng đó thôi.

- Ừm... Em thích là được rồi.

Vẫn con ngõ vắng hôm nào, chút nao nao làm Thanh Hà thích thú, chẳng biết cô còn buồn chuyện hôm trước đến nhà chị không, nhưng có vẻ tâm trạng Thanh Hà vui lắm.

- Chị à, mấy hôm nay em có bạn mới, vui ơi là vui, nhắn tin với em mỗi ngày lúc chị bận làm việc í... - Cô vừa khoác tay bước bên chị chị vừa kể.

- Vậy sao? - Chỉ là Thanh Hằng có vẻ thả hồn đi đâu đó nên không mấy tập trung vào câu chuyện của cô.

- Chị biết anh ta đấy, giám đốc công ty đối tác của chị, tên là Louis, hôm trước có gặp ở Phạm Gia, không biết sao anh ấy có số điện thoại của em rồi nhắn tin, em hỏi nhưng mà không nói... - Thanh Hà huyên thuyên, hào hứng với câu chuyện của mình.

- Vậy sao? Thanh Hà tới chỗ rồi. - Chị kéo ghế cho cô ngồi.

Có vẻ câu chuyện vừa rồi chẳng vào đầu Thanh Hằng được chữ nào khiến Thanh Hà mất hứng xị mặt, cô chẳng muốn kể tiếp khi người ta cứ đơ đơ.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng, Thanh Hằng cắm cúi ăn, thỉnh thoảng gắp cho cô vài miếng cá, tỉ mỉ lấy hết xương ra.

Thanh Hà hụt hẫng, cứ ngỡ Thanh Hằng sẽ vui vẻ, mấy ngày không gặp nhau với cô như tháng trời mà chị nhạt nhoà, thậm chí còn phớt lờ câu chuyện cô kể.

Cả buổi đi chơi, không khí thường xuyên chìm vào thinh lặng, Thanh Hằng có lúc nhìn cô chăm chú, lúc đưa mắt xa xăm, lúc chau mày... Bờ mắt sâu phảng phất nét buồn buồn.

Thanh Hà chẳng hỏi, chị không nói và thời gian bên nhau trôi vào hư vô... Nhịp bước sánh đôi không còn vui như ngày trước.

******

Từ hôm đó, dường như ngày nào chị và ba cũng căng thẳng, cộng với chuyện Phạm Hương không tha thiết công việc ở công ty làm chị nặng gánh thêm một phần. Muốn gặp Thanh Hà cũng chẳng có cơ hội. Đôi lúc nhớ quá, cũng chỉ những cuộc trò chuyện chóng vánh, chị hỏi han cô ăn uống chưa, ngủ nghỉ thế nào? Làm gì...

Cô ở nhà phụ giúp cửa hàng tạp hoá của ba mẹ, có lúc nhắn tin cho chị đợi mãi chẳng hồi âm, thế là mấy lần sau cô chẳng nhắn, chẳng chờ đợi vì nghĩ rằng...chị bận.

Dăm ba bữa có một cuộc hẹn buổi tối ở công viên, một là Thanh Hằng đến trễ và Thanh Hà đứng đợi, hai là Thanh Hằng bận bịu gì đó nên đổi giờ, chị nhắn trước cho cô là sẽ đến muộn, thế nên thời gian gặp nhau bị rút ngắn thêm.

Bên cạnh nhau, chị hờ hững đưa hồn đi đâu đó, hỏi không nói, kể chuyện không nghe... Thanh Hà có đôi lúc bực nhưng cũng chẳng dám nói rằng bực.

Những câu hỏi hay những lời nói của cô có khi được trả lời bâng quơ lấp lửng. Thế rồi từ việc muốn gợi chuyện đã trở thành im lặng luôn...

Cô cũng dần quen với việc ít gặp nhau, cô không còn nhớ chị da diết như ngày nào, không phải cô hết yêu chị mà có lẽ... Cô tự toả ra được một sự thích nghi với sự thờ ơ từ chị.

....

Hôm nay...

Cô đang ngồi cùng chị uống cafe trong một quán thơ mộng, cô thấy đôi chân mày Thanh Hằng chau chặt vẽ ra một sự khó chịu, vô hồn... Cô trộm nhìn ngắm chị, Thanh Hằng bây giờ sao xa cách quá, không còn là Thanh Hằng của cô như ngày xưa... Chỉ mới hơn một tuần... Nhanh vậy sao? Một người có thể thay đổi nhanh đến thế?!

Thanh Hà boăn khoăn nghĩ ngợi, cô chợt ngẫm lại chị thay đổi từ khi nào? Phải rồi, từ hôm trở về từ nhà chị... Thanh Hà mỉm cười buồn!

Cô thấy mình dường như đã ngu ngốc, sao lại không biết nhỉ? Sao cô có thể tin tưởng tuyệt đối rằng, đứa con ngoan như chị sẽ bỏ mặc sự phản đối của gia đình mà bất chấp yêu cô? Sao cô tin tưởng tuyệt đối rằng chị sẽ thuyết phục ba mẹ mình chấp nhận cô? Sao cô có thể tự huyễn hoặc mình để đừng buồn chuyện đó nữa, chỉ cần biết yêu chị thôi là đủ? Rồi thì, cô lấy cái gì để cho là mình xứng với chị?

Càng nghĩ càng chùn tâm, Thanh Hà khuấy đều ly nước trước mặt và tỉ mỉ ngắm nhìn chị. Thanh Hằng ngồi đối diện cô nhưng hồn chị chẳng ở đây, còn nó lưu lạc phương nào cô không biết.

Cô phải làm gì nhỉ?

Cô bất giác nghĩ đến chuyện chia tay, rồi tự giật mình sợ sệt... Chia tay sao? Tưởng tượng thôi đã thấy buồn.

Nếu cho cô ước, Thanh Hà mong rằng được quay về những ngày ở Đà Lạt an ổn bên chị. Nhưng dẫu sao mấy ngày nay sự thay đổi khẽ khàng cũng chẳng làm cô thấy đột ngột lắm, đúng hơn là đỡ bỡ ngỡ...

Chia tay... dường như lòng cô chưa muốn, nhưng nó đã không còn quá khủng khϊếp.

Nhưng phải chăng thái độ hời hợt của Thanh Hằng là đang chờ đợi lời đó từ phía cô?! Thanh Hà tự hỏi. Chị muốn chia tay nhưng chị cho cô cơ hội nói trước chăng? Chẳng lẽ cô đợi đến lúc chị không còn kiên nhẫn đợi chờ rồi chủ động nói với cô. Vậy thì buồn lắm!

Đang nghĩ mong lung, chợt có tin nhắn, là Louis.

*Em à! Nói chuyện cũng lâu rồi, cho anh cái hẹn được không?*

Một lời đề nghị lịch sự, một ý nghĩ vụt qua đầu cô rằng anh đáng được một cuộc hẹn, ừ thì là bạn bè bình thường cũng có thể đi ăn mà. Huống hồ anh kiên nhẫn nhắn tin với cô hằng ngày. Xàm xàm trên trời dưới đất, đủ thứ chuyện, cô huyên thuyên kể còn anh chăm chú nghe, anh trả lời tin nhắn của cô gần như ngay lập tức, rồi thì cô kể gì anh cũng nhớ rõ từng li, có khi lâu lâu anh lại lấy mấy câu nói bất chợt của cô ra chọc ghẹo lại cô.

Ngày nào cũng vậy, cứ mở mắt ra là nói chuyện cho đến tận khuya. Hôm nào cô nói bận, dĩ nhiên là đi chơi với chị, anh sẽ không làm phiền, đến kho nào về nhà cô nhắn, anh sẽ trả lời ngay giống như là đang đợi.

Có đôi lúc cô ôm điện thoại bấm bấm rồi phì cười một mình, cả nhà nhìn cô như vật thể lạ. Thật ra, cô chỉ cười vì cái icon của anh, hay một câu bông đùa, hoặc là một sự việc anh gặp phải sáng nay, ví dụ như là đi làm đến công ty rồi quên mang theo cái cặp, xuống đến tầng hầm lấy xe về nhà lấy cặp mới biết để quên chìa khoá xe trên tầng 22.

Tất nhiên...nếu người nhắn là Thanh Hằng thì sẽ vui hơn, lúc đầu khi Louis nhắn tin cô luôn nghĩ vậy, nhưng qua một thời gian suy nghĩ đó bay mất rồi, bởi chị chẳng bao giờ làm vậy.

Thanh Hà cầm điện thoại lên, liếc nhìn người đối diện, chị dựa lưng vào ghế môi mấp mái mấy giai điệu buồn bả theo bài hát trên chiếc loa. Cô thở dài, nhắn lại cho anh.

*Dạ được, anh chọn địa điểm đi*

Louis lập tức nhắn lại cho cô một địa chỉ lạ lẫm, bảo rằng cô đến đó anh sẽ đón.

Thanh Hà cất điện thoại, cô chăm chú nhìn chị thêm một lần, Thanh Hằng của cô đâu rồi?!

Và cuối cùng, buổi đi chơi hôm đó cũng kết thúc khi chị đưa cô về, lẳng lặng xuống xe, chị chúc cô ngủ ngon một cách nhanh chóng, không quên chồm người sang hôn lên trán cô, nhưng rõ ràng nụ hôn này không còn lâng lâng bồi hồi, không còn ấm áp như xưa...

Tiếng nhịp bước chân gõ đều lên nền bêtong bao ngày mòn mỏi, Thanh Hằng vẫn đỗ xe nhìn theo dáng cô, nhưng sự việc này không còn làm Thanh Hà chùn bước và quyến luyến như ngày xưa. Cô cũng quên mất phải nói chị về cẩn thận, ngủ sớm sáng đi làm... Ánh đèn đường vàng vọt phủ vào tấm lưng Thanh Hà một màu buồn bả, khuất dần trong đêm!

******

Thanh Hà đi taxi đến địa điểm, cô hồi hộp như đang làm gì đó mờ ám, màn hình điện thoại được chuyển đến số điện thoại của chị nhưng không gọi, cô vuốt tới vuốt lui, có cảm giác đang làm gì đó có lỗi với Thanh Hằng. À không phải, cô đi ăn tối với bạn thôi!

Trước chỗ hẹn, có chiếc Mescedes mới coong đỗ sẵn, một anh chàng cao to trong chiếc áo thun năng động và quần jaens sáng màu đẹp đẽ, anh điển trai, lịch lãm, gặp một lần rồi nên cô chẳng mấy ngỡ ngàng.



Chỉ là ánh mắt anh nhìn cô say đắm hơn, hôm nay cô mặc chiếc đầm trắng suông dài qua đầu gối, cỗ chữ V lộ phần gáy trắng ngần, mái tóc cột hờ chải keo ngăn nắp... Trong Thanh Hà thuần khiết, đẹp hơn cả một nàng tiên, nếu nói cô là tiên nữ đi lạc có lẽ không quá chút nào... Đẹp mê hồn, đẹp hút mắt người đối diện và là nét đẹp đơn sơ nhưng ma mị nhất!

Thanh Hà ung dung bước đến chỗ anh, mỉm cười nhẹ gật đầu... Nụ cười lại làm lạc mất hồn vừa nhập xác anh. Louis bối rối nhưng nhanh chóng định thần mở cửa xe cho cô, vào trong đề máy. Thanh Hà không quên dây an toàn...

Xe dừng lại một nhà hàng Pháp sang trọng, bảo vệ mở cửa xe đón tiếp, hướng dẫn cả hai vào một bàn được đặt sẵn.

- Sao rồi cô gái, hôm nay có người mua dầu ăn mà em lấy nhằm xà phòng nữa không? - Vừa gọi món xong, Louis lập tức bắt chuyện, câu chuyện hôm qua cô vừa kể cho anh nghe.

- Ơ... Còn anh kìa, hôm nay không còn quên cặp táp hả? - Cô đỏ mặt rồi vui vẻ phồng má trả lời.

Quả thật sự vui tính của anh còn cả bên ngoài chứ không chỉ là ở zalo. Từ việc nói chuyện qua mạng và gặp mặt bên ngoài có lẽ không cách nhau quá xa... Ngược lại có chút thoải mái hơn, đỡ phải ngồi bấm bấm, hơn nữa còn thấy được biểu cảm của đối phương.

Những câu chuyện đùa cuốn đi mãi cho đến khi phục vụ bê thức ăn lên, thậm chí lúc ăn cũng đùa nhau, từ chuyện bàn bên kia có hai người mà kêu thức ăn nhiều cho đến việc nhà hàng này chăn đèn kiểu kì cục... Khoảng cách của cả hai rút ngắn dần.

Ăn xong, Louis gọi hai ly nước ép và đề nghị ngồi lại chơi bởi vì... No quá không đi nổi ^^ và view ở đây đẹp!

Đang trò chuyện, chợt Thanh Hà nghe giọng trầm ấm cực quen thuộc ở rất gần sau lưng.

- À! Cảm ơn Trần tổng, mong hợp tác vui vẻ...

Cô quay lại nhìn... Đúng thật không sai, là chị!

Chị đang đi cùng vài người đàn ông mặc vest, chị cũng chỉnh chu trong một bộ comple lịch sự, tay cầm túi xách, niềm nở bắt tay từng người.

- Rất sẵn lòng hợp tác với chủ tịch Phạm xinh đẹp.

Họ đang tạm biệt nhau bằng những câu khách sáo. Giờ này chị còn làm việc? Vẫn đi gặp đối tác sao?

- Thanh Hằng... - Cô hơi ngỡ ngàng, vô thức gọi một tiếng không chủ ý.

Ở khoảng cách không xa lắm nên dù gọi nhỏ chị vẫn nghe, liền quay lại tìm kiếm người vừa gọi tên mình.

Một ánh mắt ngạc nhiên nhìn Thanh Hà, rồi chuyển sang người ngồi chung, cặp chân mày thoáng nhíu lại rất khẽ, sau đó nhanh chóng giãn ra.

- À! Chủ tịch Phạm. - Louis nhìn thấy chị, dĩ nhiên anh không lấy làm lạ khi hai người biết nhau, vì hôm gặp Thanh Hà là ở Phạm Gia.

Thanh Hằng cong cánh môi với Louis rồi nhìn Thanh Hà chăm chú, bắt gặp ánh mắt cô cũng nhìn mình... Bình thản tìm kiếm một nét cười trưng lên khuôn mặt xinh đẹp, giờ này có phần hơi mệt mỏi. Sau đó dợm bước theo đoàn người rời khỏi đó, chẳng một động thái nào khác.

Có lẽ Thanh Hà không quan sát kỹ bước chân chị, nếu cô chịu để ý hơn sẽ thấy đôi chân dài miên man ấy chập chùng, khoé mắt sóng sánh giọt thuỷ tinh và con ngươi đen nhánh đợm ánh buồn phiền.

Cô mang sự hụt hẫng quay lại câu chuyện với Louis, chỉ là mất vài phần vui vẻ, không chú tâm với anh như trước đó nữa.

Cô yêu thích sự điềm tĩnh của Thanh Hằng, nó yên ã cho người ta cảm giác bình lặng, đẹp tựa mặt hồ mùa thu... Nhưng trong tình cảnh này, thấy cô ngồi đây và còn có Louis vậy mà vẫn tĩnh, giống như dòng sông bị đóng băng hơn! Điều này khiến cô lạnh đến rùng mình, nhịp tim hẫng đi đến nao lòng, quặn ruột.



- Chủ tịch Phạm đẹp thật, lại tài giỏi thế kia thì ai lấy được hẳn phải phúc ba đời nhỉ? - Louis cảm thán.

- Hả? À ừm... Về thôi anh.



********

4h sáng...

Sau bao nhiêu dòng suy nghĩ từ khi thấy chị ở nhà hàng, sau bao nhiêu trăn trở, trằn trọc, mệt nhoài.... Thanh Hà run run cầm chiếc điện thoại soạn một tin nhắn gởi cho chị.

*Mình chia tay nha chị*

Lúc này, tự nhiên mắt cô ráo hoảnh, không đợi tin nhắn hồi âm, thậm chí nơi góc nào đó cô mong chị không đọc được nó, cô hồi hộp, cô mong lung, chiếc gói nằm đã ướt một mảng tự bao giờ...

Nhưng... Có lẽ dạo này Thanh Hằng đem cho cô quá nhiều sự ngỡ ngàng. Tin nhắn trả lời cô nhận được chỉ vài chục giây sau khi bấm gởi.

Bằng một tâm trạng nặng nề, ánh sáng màn hình khiến mắt cô mỏi nhừ, tim gần như ngừng đập và không dám thở giây phút mở tin nhắn định mệnh được gởi đến từ số máy của chị. Tin nhắn đầu tiên từ chị đem cho cô cảm giác chán ghét nhất, dẫu vậy vẫn bắt buộc phải mở ra xem, dù đã biết rõ chỉ một từ "Ừ" gọn lỏn, hoặc là "Ok" bâng quơ giống như sự bâng quơ dạo này chị vẫn trả lời cô. Không phải!

*Ngày mốt hẵng chia tay, được không em?"





Đọc xong, chẳng hiểu sao Thanh Hà bật khóc nức nở, cô vùi mặt vào gối đẩy những tiếng nấc chìm sâu vào cuống họng.

*Dạ*



...



....