Chương 18: Bài học tình yêu. - Cảnh báo (!!!) chap Chương 1:
*****Có một sự thật, đó là trong cuộc sống, đôi khi chúng ta sẽ gặp những bài học đến từ những con người không ngờ nhất.
*****
Chị ngước mắt nhìn bà cụ trước mặt, có chút tò mò, chẳng lẽ mặt mình thảm đến nỗi ai nhìn cũng biết thất tình sao? Đang định hỏi bà đã lên tiếng trước.
- Ta cũng đang thất tình! - Bà cụ tay run run đưa cho chị ấm trà nóng và một chiếc tách trà màu trắng, nói một cách bình thản.
- Hả?? Dạ?? - Chị trố mắt nhìn bà, trên đời này điều gì cũng có thể xảy ra nhỉ? Hay bà đùa chị?
- Ông ấy mất hơn mười năm nay, sau bốn tháng nằm bệnh. - Bà khó nhọc chống tay vào đầu gối ngồi xuống, tiếp câu chuyện, bỏ qua sự ngạc nhiên ngày càng lớn trong mắt Thanh Hằng.
- Dạ!
Chị cúi mặt, hoá ra thất tình của bà ở đây là vậy. Tự nhiên thoáng chốc chị nhận ra mình may mắn chán, ít nhất vẫn biết cô ấy bình yên ở nơi chốn xa xôi nào đấy. Một lúc, chị ngẫn lên nhìn bà bằng ánh mắt ái ngại, dẫu chỉ vô tình nhưng hình như chính chị khơi dậy nỗi buồn của bà.
- Ta không buồn nhiều đâu, sinh lão bệnh tử ai không trải qua, đến nột lúc nào đó ta sẽ thấy ổng mỉm cười vẫy gọi mình ở một nơi thiên đường... Vã lại chúng ta đã có một khoảng thời gian hạnh phúc, cho đến phút cuối đời của ông ấy. - Bà nhìn chị bao dung.
- Ông bà có con cái không ạ? lớn tuổi rồi vẫn bán buôn thế này... - Chị chợt mở lòng và hơi xót cho bà cụ. Chị vốn nghĩ bài học tình yêu thường được rút ra từ những người trẻ, đồng trang lứa, những người yêu nhiều đau nhiều, từng trãi chốn tình trường... Nhưng bây giờ chị lại được "dạy dỗ" từ một con người không ngờ nhất.
- Chúng nó lớn, có cuộc sống riêng, cũng muốn đón ta về phụng dưỡng, nhưng nơi đây là chốn kỷ niệm của ta và ông ấy mấy mươi năm nuôi nhau...
Bà chầm chậm kể giọng trầm ngâm, chị nhìn bà, chăm chú lắng nghe, hai bàn tay đan trước mặt... Mái tóc dài xoã bung phi lao theo chiều gió, vài giọt nắng vàng hoe nghịch ngợm hôn đôi gò má hồng hào hôm nay có phần hốc hác.
- Ông ấy người Mỹ, là một chỉ huy cấp cao quân đội lúc bấy giờ, còn ta là cô nữ sinh áo tím trường Gia Long. Ngày đó chúng ta quen nhau qua những lá thư tay, yêu nhau sâu đậm qua mỗi chiều cuối tuần hẹn hò nhau dạo quanh mấy con phố. Ông ấy rất lịch thiệp lại điển trai, luôn nuông chiều người yêu một cách trân trọng nhất ... Ta đã bỏ gia đình có truyền thống cách mạng để đi theo ông ấy, yêu ổng...- Bà cụ nheo nheo đôi mắt mờ mờ cố nhớ lại một thời đã quá xa xôi... Xa xôi là thế, nhưng dường như trí nhớ già nua của bà vẫn đủ sức khắc ghi từng chi tiết nhỏ. Phía trong hàng ngàn đường nét nhăn nheo chằng cᏂị©Ꮒ là một vùng trời kỷ niệm đẹp đẽ chất chứa cả hạnh phúc lớn lao...
Chị nhìn bà, mỉm nụ cười nhẹ, trông về ánh hoàng hôn phía xa, lòng dâng sự ngưỡng mộ cao ngất.
- Đến khi đất nước thống nhất, ông ấy phải trở về Mỹ với gia đình, tổ quốc... Chỉ để lại một lời hứa duy nhất là sẽ quay về tìm ta và sáu đứa con... - Bà đều đều giọng kể, như tiếng phách gõ nhịp trên nền buổi chiều dần dần hoang vắng, một bài hát buồn ngân nga...
- Vậy... Ông bà phải xa nhau sao? Sáu đứa con và một mình bà?... Bà tin vào lời hứa mong manh như vậy sao? - Chị bất ngờ đến sững sờ, trong cuộc sống vẫn thường khi có những bất ngờ như vầy, nhưng đây có vẻ như một chuyện cổ tích giữa đời thật mà chị từng nghe.
- Lời hứa không mong manh. - Bà lắc đầu, mỉm cười hiền nhìn chị. - Mong manh chăng là tình yêu của mình dành cho người ấy thôi...
- Sáu đứa con không phải một gánh nặng lớn, đó chỉ là minh chứng lớn cho tình yêu to lớn... Nuôi dưỡng chúng thật tốt, là cách vun vén hoàn hảo nhất của niềm tin cũng như sự chờ đợi ngày tháng rộng mênh mông! - Bà vẫn đều đều, trong giọng kể bình thản đến lạ, cứ như thể bà đi qua những tháng ngày vất vả không tưởng ấy cũng bình thản hệt như vậy... Nhưng tuyệt nhiên chất giọng run run không hề thiếu một chút nào tự hào...
- Rồi ông có về không? - Chị nhàn nhạt hỏi bà, cũng là câu hỏi mấy ngày này chị hay tự hỏi bản thân giữa không gian thinh lặng mênh mông... "Em có về không?"...
- Đầu thập niên 80, Sài Gòn lâm vào cuộc khó khăn... Bao nhiêu người cố tìm đường vượt biên đi nước ngoài và ông ấy là người duy nhất tìm mọi cách để trở lại Việt Nam!
Thanh Hằng nhếch môi, nhìn bà bằng đôi mắt còn bất ngờ hơn khi nãy, chị nghiêng đầu tìm kỹ xem trong đôi mắt hoen ố vết thời gian cũ kỹ của bà có chút giả dối cốt để an ủi chị không... Nhưng không! trong đó chỉ có nét tự hào, mãn nguyện và yêu thương...
- Ông ấy trở lại, ngày trùng phùng ta đã chôn hết những giọt lệ sầu, nén giọt hạnh phúc... Con gái biết không? Chẳng có điều gì trên đời này tuyệt vời hơn giây phút đó đâu! Ông ấy bỏ hết mọi thứ, bỏ gia đình, bỏ quê hương, bỏ cả sự nghiệp vĩ đại chỉ để đến cạnh ta...
- Và ông ấy đã ở lại đến phút cuối đời, thong thả cùng ta nhìn những đứa con từng ngày lớn khôn, thành đạt. Mấy chục năm, tuy không giàu có, không nhiều tiền bạc nhưng phải nói là rất hoàn hảo, từng giây phút trôi qua đều ý nghĩa...
Đúng! Chị ngước lên cao nhìn toà nhà trước mặt, nó to lớn, nó hoành tráng và lộng lẫy... Nhưng nó thật vô nghĩa, không có sức sống... Nó thậm chí còn chẳng bằng một nụ cười vu vơ của Thanh Hà chị hay vô tình bắt gặp.
Toà nhà lớn này chị có thể mua bằng một câu nói, một bản hợp đồng vô tri... Còn nụ cười của cô ấy, cả đời chị khó mua được. Chị có tất cả, chỉ không có được cô gái chị yêu.
Mơ hồ quá!
Và... Cái địa vị, tiền bạc, sự xa hoa chị nắm trong lòng bàn tay kia cũng chính là chiếc l*иg sắt đang ràng buộc chị, xiết chặt, không cho phép chị chạy ngay đi tìm cô ấy...
Chị bỗng miên man, mong lung, vô định...
- Tối rồi con gái... Về nhà đi, chắc bố mẹ đang đợi cơm. - Bà cụ lại lên tiếng kéo chị về thực tại. - Con người ai không phải vài lần thất tình, đắng cay, khổ luỵ... Con đừng buồn bã hay nghĩ chuyện xa xôi, phải tự xác định xem điều gì làm con vui vẻ, thoải mái và hạnh phúc nhất. Mỗi con người chúng ta chỉ có 60 năm, đừng hững hờ với thời gian... Tình yêu không bao giờ là quá muộn... - Bà cười hiền, bắt đầu sắp xếp mọi thứ vào giỏ xách, dọn hàng... Cũng đúng, tối rồi!
Ngoài kia, thành phố bắt đầu lên đèn, vầng dương đã bị bóng đêm chôn mất, Sài Gòn sắp bắt đầu một sự nhộn nhịp... Chị chợt nhớ đã lâu không ăn cơm tối cùng ba mẹ... Phải rồi, từ lúc nào chị trở nên hời hợt vô tâm với những người thân quan trọng nhất như vậy?... Ừ! Chị đang hững hờ với chính bản thân và cuộc sống của mình phải không?
Chị phì cười, tâm hồn tự nhiên loe lói một cái gì đó rất hay ho, lòng trút được gánh nặng trăm ngàn cân xuống, nhẹ bâng... Nhẹ đến nỗi nụ cười của chị hiện rõ đôi má lúm...
- Dạ! Cháu cảm ơn bà, từ nay cháu trở thành khách quen nhé. - Chị đứng lên cúi đầu thật thấp chào bà cùng một nụ cười tươi, để lại một tờ tiền rồi nhanh chóng chạy đi. Chị muốn gặp ba mẹ, gặp hai đứa em ở nhà thay vì đến quán rượu...
Tối nay trong ngôi biệt thự to như hoàng cung ấy... Chỉ còn một đứa say rượu!
******
Phạm Hương giật mình thức giấc...
Lan Khuê đang ngồi trên bàn học nhìn mình, là dậy sớm hay là không ngủ?
Mặc kệ, Phạm Hương lấy bộ quần áo được ủi sẵn đi vào phòng tắm... Vặn nước mức lớn nhất cho dòng mát rượi phả từ trên đầu xuống, như cố gột rửa hết men rượu đêm qua, rửa luôn những bề bộn trong trí óc...
- Điên à? Ly hôn gì chứ, sao lại ly hôn... Điên khùng... Ba mẹ thì sao?...- Phạm Hương vừa sả nước vừa lảm nhảm... Đôi mắt sứng húp của người ngoài kia tự nhiên lờn vờn trong đầu...
Cố nhủ bản thân mình ghét hai từ "ly hôn" cô ấy nói hôm qua là vì ba mẹ, tuyệt đối không phải vì cái gì khác.
- Xàm quáaaaaaaa...!!! - Phạm Hương cáu gắt với chính mình, vò vò thật mạnh đống xà phòng trong tay.
Bước ra ngoài khi quần áo đã chỉnh chu, thơm tho sạch sẽ...
- Hương... - Lan Khuê gọi một tiếng chơi vơi, rồi rơi vào không gian.
Phạm Hương thở dài, bỏ qua lời nói Lan Khuê như thể không nghe thấy, bước đến bàn trang điểm thoa chút nước hoa, bôi một ít phấn cố che lấp sự hốc hác mấy ngày qua, nhan sắc bị hành hạ, tàn tạ quá rồi...
- Hương à! - Lan Khuê gọi lần nữa, Phạm Hương cứ đi tới đi lui chuẩn bị và coi mình không tồn tại, chị ấy sắp xong xuôi và đi khỏi rồi, cô chỉ muốn nói chuyện rõ ràng thôi mà!
Lan Khuê đứng lên, lần nữa nắm lấy cổ tay Phạm Hương như hôm qua, nhìn thẳng vào mắt người ta... Cô thật sự, thật sự rất rất rất cần nói chuyện một cách nghiêm túc nhất, nếu không sớm kết thúc mọi chuyện cô sẽ nổ tung mất, cô sắp đến giới hạn rồi, sức chịu đựng đang ở mức báo động đỏ...
- Em nói thật đấy, em sẽ trả tự do cho chị... Chúng ta ly hôn đi... - Lan Khuê cô thật rắn chắc trong ngữ điệu, nhưng thật khó để giữ giọng không bị lạc lõng... Chẳng phải Hương rất muốn như vậy sao?
Phạm Hương biết không thể tiếp tục né tránh, không thể tiếp tục làm lơ chuyện này, sau 1 phút nghĩ ngợi, lập tức đẩy Lan Khuê một cái, ép cả thân hình mảnh khảnh vào tường...
Nhìn thẳng con mèo nhỏ đang bắt đầu run rẫy trong vòng tay mình một loáng... Mấy ngón tay thon dài nâng cằm Lan Khuê lên, áp sát mặt mình, trao một nụ cười nhếch chỉ nửa khuôn miệng...
- Tôi không muốn...- Phạm Hương nhướn mày phun ra mấy chữ, giọng đanh thép hơn cả Lan Khuê.
Rồi nhanh tựa cơn gió, giật cái áo khoát trên thành ghế, vắt lên vai bỏ đi, quên cả túi xách... Bỏ sau lưng tiếng nức nở của ai kia...
Thần kinh và cả bộ não của Lan Khuê giống như viên thuỷ tinh bị ép chặt bởi chiếc máy nén, chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi sẽ bục vỡ tan tành... Cô sẽ chết!
******
Tối nay, Phạm Hương tự về nhà, người nồng mùi rượu nhưng dường như uống ít hơn ngày thường nhiều nên không cần ai dìu... Dù dáng đi đã bắt đầu xiêu vẹo..
Lan Khuê theo quán tính đi lên phòng khi thấy Phạm Hương về, và cũng theo quán tính phục vụ người ta, chuẩn bị mọi thứ cho Phạm Hương vào tắm trước, hiếm khi người đó về sớm như hôm nay...
....
Lan Khuê bước ra từ phòng tắm, vẫn dáng vẻ như mọi ngày và vẫn một chiếc đầm ngủ quen thuộc giống mọi ngày.
Chỉ khác... Ngọn lửa trong mắt Phạm Hương hôm nay cháy rực, không giấu giếm, không kiềm nén và không né tránh như ngày trước... Do rượu chăng?
Loạng choạng đứng lên tắt đèn, tiện tay khoá cửa... Quay lại nhìn Lan Khuê đầy ẩn ý, nở nụ cười nửa miệng tà khí bay tứ tung, đi nhanh đến chỗ Lan Khuê đang đứng ngơ ngác, nắm tay kéo lại giường rồi nhanh như chớp ép cả cơ thể người ta xuống dưới thân...
- Ngủ thôi.
- Hương à...
Lan Khuê chưa kịp nói gì đã cảm nhận môi mình bị người phía trên chiếm đóng, lôi kéo cô vào một nụ hôn mãnh liệt, phảng phất hương rượu mạnh...
Phạm Hương tham lam luồng lưỡi mình vào khuôn miệng nhỏ nhắn của Lan Khuê, không nhân nhượng một chút nào, sau một hồi lục lọi đã đạt được ý định, tìm thấy chiếc lưỡi ẩm ướt thụ động kia. Phút chốc hai đầu lưỡi chạm vào nhau... Nồng nàn... Dịu vợi... Luồng điện cao áp từ cái chạm thần thánh đó chạy rần xuống toàn thân...
Lan Khuê chống cự yếu ớt, bàn tay lúc đầu cố dùng chút sức gỡ tay Phạm Hương ra, nhưng không được, người phía trên mạnh quá!
Cuối cùng, chút lý trí sót lại cũng không đủ cương quyết với sự cưỡng chế của thế lực cực lớn... Lớn không phải vì Phạm Hương dùng sức, không phải vì Phạm Hương mạnh bạo, cũng không phải Lan Khuê quá nhỏ bé... Mà vì trái tim cô quá mềm yếu với người ta, cô chẳng bao giờ đủ phòng bị, đủ nhẫn tâm, đủ chống đối với người này...
Thế nên chỉ sau một nụ hôn, Phạm Hương đã thắng thế hoàn toàn, người phía dưới lơi dần, sau đó nằm im để mình chiếm tiện nghi...
Phạm Hương tham lam làm sao chịu dừng lại ở một nụ hôn, huống hồ đã thèm khác cơ thể Lan Khuê từ lâu lẩu lầu lâu... Môi lưỡi nhanh chóng di chuyển ngang qua gò má, lần mò xuống chiếc cổ trắng ngần... Vết hôn lần trước còn đỏ tươi, chợt ngừng lại một lúc nhíu đôi lông mày để nghĩ xem vết đỏ tươi đó từ đâu mà ra... À! Lờ mờ nhớ là tác phẩm của mình hôm trước mới "yên tâm", tiếp tục cuối xuống "dày vò" dùng da nhạy cảm đó...
Phạm Hương rõ rang chuẩn bị kỹ càng trước khi hành động, cho nên dễ gì chịu yên phận, khi chiếc cổ cao của Lan Khuê đầy những vết hôn, lập tức chuyển xuống nữa... Xuống nữa...
Roẹtttttt.....tttttt.....
Chiếc áo ngủ bị xé toạt làm Lan Khuê giật mình, đôi mắt nãy giờ nhắm nghiền lập tức mở ra, sự trống vắng xâm nhập cơ thể, cả thân hình cô bây giờ phơi bày trước mắt Phạm Hương, gương mặt vốn ửng đỏ liền đỏ đến đỉnh điểm.
- Hươngggg.... - Lan Khuê gắt gao bắt lấy tay Phạm Hương, kêu lên một tiếng, trong giọng có chút sợ sệt, chút van lơn, chút giằng xé....
- Em là vợ tôi mà... - Phạm Hương dừng một chút, lên tiếng, rồi tiếp tục công việc. Tiếng "em" cũng lần đầu được phát âm.
Lan Khuê vừa nghe xong câu nói, chưa kịp định thần để hiểu, đã cảm nhận một điều chưa từng có khiến gai ốc dựng đứng: cả gò bồng đảo bên phải ngập trong khuôn miệng Phạm Hương, phía bên trái cũng bị bàn tay hư hỏng cật lực xoa nắn...
Đầu óc chưa kịp suy nghĩ bất cứ điều gì tức khắc bị chi phối, và rồi mụ mị hẳn...
Hai bàn tay thừa thải nắm chặt xuống tấm grap giường làm nó nhàu nhĩ... Miệng cố cắn răng khắc chế âm thanh đáng lẽ phát ra tự nãy giờ...
Và rồi... Bao nhiêu sự cố gắng của Lan Khuê không thể duy trì...
- Ưmmm... - Một tiếng rên rĩ vỡ oà giữa không gian thinh lặng, bao nhiêu kiềm nén bị bục trào... Khuôn miệng Phạm Hương và những cái chạm quá thần thánh, những lần chạm răng cố ý lêи đỉиɦ ngực khiến Lan Khuê bất lực hoàn toàn... Đành phó mặc mọi thứ cho tự nhiên, cho cảm xúc, cho Phạm Hương làm chủ...
- Hươnggg...ưʍ... Đừng... Dừng... Hương!!!! - Lan Khuê liên tục van lơn bằng những câu vô nghĩa, ậm ừ trong cổ họng, nhưng vô tình trở nên gợϊ ȶìиᏂ chưa từng thấy...
Vậy nên, điều đó thậm chí không làm Phạm Hương dừng mà ngược lại càng trở nên mạnh bạo, mãnh liệt, cuồng nhiệt...
Lan Khuê không thể đong đếm cơ thể mình khô nóng đến chừng nào, râm ran đến chừng nào và rạo rực đến chừng nào...
Buâng khuâng... Sợ sệt... Run rẫy... Rồi thì chờ đợi một cái gì đó...
Cảm giác này thật khó tả, quá lạ lẫm nhưng không kém phần thích thú... Hơn nữa người đem lại cảm giác đó là Hương, người cô yêu thương nhất... Điều này càng làm cảm xúc trong Lan Khuê tăng cao...
Cô đã không còn biết cơ thể mình xúc động cỡ nò cho đến khi..
- Áaaaaaa.... - Lan Khuê la lớn, phía dưới đau rát... Hương vào bên trong cô, một ngón, hai ngón, ba ngón... Hay mấy nữa cô không đủ tỉnh táo để đếm, chỉ biết mình rất đau, rát bỏng và tê dại loang dần cả cơ thể, đầu óc đóng băng... Màn chắn cuối cùng trong cô do chính tay Phạm Hương phá vỡ... Ừ thì! Cô sẽ không hối tiếc...
Phạm Hương dừng lại, để im, hơi nhỏm người trườn lên một chút, hôn nhẹ vào khoé mi có giọt nước mắt vừa lăn nhanh xuống nệm.
- Ngoan nào, thả lỏng đi... - Giọng dỗ dành ngọt liệm lần đầu tiên Lan Khuê nghe thấy, cô không thể nhìn được biểu cảm lo lắng của Hương lúc này vì mắt đang nhắm nghiền chẳng thể mở lên nổi.
Một lúc sau, Phạm Hương nhẹ nhàng nâng niu Lan Khuê hơn, đều đặn dẫn dắt những cảm xúc từ đau đớn đến đỉnh điểm của rung cảm...
*****
Phạm Hương trầm ngâm nhìn con mèo nhỏ mệt nhoài ngủ trong tay mình, mái tóc dài rũ rượi, trán lấm tấm mồ hôi, chắc là đau lắm... Phạm Hương lau mấy giọt mồ hôi "chướng mắt" kia, tiện thể đặt một nụ hôn thật khẽ khàng tránh làm người ta thức giấc...
Trên grap giường trắng tinh lấm tấm mấy giọt máu li ti, và cả trên mấy ngón thon dài ở bàn tay phải cũng vương đọng vết máu...
Tất cả những gì diễn ra đêm nay, không phải do rượu, không phải do chẳng thể tiếp tục kiềm nén du͙© vọиɠ... Mà do cái gì đó chính Phạm Hương không hiểu... Dòng suy nghĩ rối nùi như tơ của Phạm Hương chỉ có thể nghĩ đơn giản là biến Lan Khuê chính thức thành người của mình.
Hy vọng sự việc này sẽ không làm cho "kẻ phiền phức" này đòi ly hôn với mình nữa!
Phạm Hương muốn ly hôn, đã từng rất muốn ly hôn... Vậy mà, sau khi nghe chính miệng Lan Khuê nói hai từ đó, Phạm Hương tự nhiên vô thức sợ... Quay cuồng, rồi vò nát óc nghĩ xem cách nào để từ chối... Cuối cùng, đưa ra "hạ sách" này!
Không sao đâu! Mình là người rất "có khí phách", chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm mà! Cũng là lần đầu lên giường với người khác chứ bộ... Phạm Hương tự trấn an bản thân rồi kéo chăn đắp cho cả hai, cố ru mình vào giấc ngủ.
. . .
*Bạn Bin đãi ngộ mọi người luôn rồi nhá,
Lấy khăn lau máu mũi đây, hứng nguyên xô rồi. Thật kinh khủng mà!
Không đòi H nữa nhá. Huhuhu khổ thân tui*.
À quên! Haha cảnh nóng 18+ . Đọc xong cmt số tuổi đi bà con ới!