Chương 17: Ngày em đi.
*******Nếu một ngày, bất chợt bạn mất người mình yêu thương...
... Người ấy ra đi mang theo một lời yêu chưa kịp nói...
Liệu bạn sẽ làm gì?
....
Rồi bất chợt đi ngang qua vùng mang tên kỷ niệm, có còn nôn nao bao hồi ức???
*****
Thanh Hằng đứng trong phòng làm việc, chị chấp tay sau lưng nhìn xuống thành phố qua tấm kính, đôi mắt đen láy trũng sâu một màu u buồn, giọt lệ long lanh trực trào hai bên khoé, chị không khóc, không muốn khóc và chị chưa khóc...
Trên bàn làm việc có một lá đơn gõ máy chữ ngay ngắn, và một lá thư tay với nét nghiêng nghiêng nhoè nhoẹt từng giọt tròn vo.
Dưới sàn, một bó hoa hồng đẫm sương chị vừa mua lúc sáng sớm nằm lăn lóc, bó hoa ngày hôm qua úa tàn rồi...
Chị ngước mặt lên trời như muốn trút hết mọi thứ vào trong, dưới thành phố rộng lớn kia, nơi nào có người chị thầm thương trộm nhớ lâu nay? nơi nào có cô gái chị muốn cùng sánh bước cả cuộc đời?... Giữa thành phố hơn 10 triệu dân này, chị biết tìm cô ấy ở đâu???
Ông trời trêu chị, hay có duyên nhưng kém phận? Lỡ một buổi hẹn hò mà cô ấy rời xa chị mãi sao? Chị còn chưa tin là thật...
Nhìn mấy chậu sứ yên vị nơi góc phòng, những hạt giống hoa khô héo chưa lần được vun vén... Hụt hẫng và bâng khuâng, chị bỗng thấy cuộc đời vô vị quá, môi khô miệng chát đắng... Một chút tuyệt vọng!
Chị nhắm mắt cố mườn tượng để nhớ rõ từng chữ lá thư trên bàn mà chị đọc đi đọc lại hơn 10 lần...
"... Sài Gòn...ngày...tháng...năm...
Thanh Hằng, em gọi chị là Thanh Hằng nhé! vì từ đây chị không còn là chủ tịch của em nữa!
Biết nói với chị điều gì đây nhỉ? Đây là lá thư thứ 12 em viết, và dù có bị sai, bị nhoè chữ hay xấu quá thì em cũng nhất định phải gởi đi... Vì nhà hết giấy luôn rồi, nên em sẽ không vò nát như mấy bức trước.
Thanh Hằng, kể từ khi em làm ở phòng chủ tịch... Cuộc đời em như lật sang một trang khác. Từ ngày đó, em biết nhớ, biết lo lắng, biết quan tâm và biết mong chờ...
Em chợt nhận ra mình chưa bao giờ biết yêu thương, và thời gian ấy vừa vặn để em xác định rằng... Em đã yêu chị!
Lúc em biết điều đó em rất buồn, có những đêm nhớ đến chị, em bật khóc, nhưng cuối cùng em quyết định thả trôi mọi cảm xúc, em quyết định sẽ mặc kệ lòng mình yêu chị... Em không quản, vì ít ra như vậy em sẽ đỡ giằng xé hơn.
Hôm nay em nói điều này, không phải để làm chị khó xử, hay chen giữa tình cảm của chị và Giám Đốc, em chỉ muốn nói ra để nhẹ lòng, thật đấy! Rồi em sẽ bỏ lại, bỏ lại tất cả tình yêu này sau lưng (dù chẳng biết làm được không).
Rồng thì cũng chỉ có thể yêu con rồng, làm sao có thể yêu con thỏ phải không?
Chị và chị Hà xứng đôi lắm, bất kể nhìn ở góc độ nào đi nữa thì không thể phũ nhận sự xứng đôi chưa từng có, giống như tạo hoá sinh ra một cặp vậy!
Đến khi chị nhận được lá thư này, em đã đi thật xa, xa lắm... Và chắc là dù có chút duyên thì cũng phải rất lâu, lâu lắm mới có cơ hội gặp lại.
Em đã nghĩ, hay là em cứ ở bên chị như từ trước đến nay vẫn vậy, đi chơi cùng chị những lúc rảnh rỗi, mỗi ngày đến công ty, pha cafe cho chị và len lén ngắm chị lúc làm việc... Nhưng cuối cùng em không làm được, Thanh Hằng à, em không làm được... Em xin lỗi. Chính em cũng không biết vì sao em không làm được. Có lẽ vì bao lâu em đã đắm sâu vào tình yêu mình tự huyễn hoặc, vậy nên đến khi biết chuyện chị và giám đốc, em đã đau lòng không chịu nỗi, tự nhiên em sợ gặp chị... Rất sợ! Em sẽ không chịu nỗi...
Cuối cùng, em xin gởi lại, trả cho chị cả không gian và thời gian, trả cho chị những buổi tối đứng đợi em trước công viên buồn lặng lẽ, trả cho chị một lời yêu em chưa kịp nói...
Thanh Hằng, em chúc chị hạnh phúc, nếu có thể hãy hạnh phúc luôn phần của em nha chị, em nhường hết cho chị bởi vì...
...EM YÊU CHỊ...
Tạm biệt Thanh Hằng! "
Chị đã bao lâu chờ đợi cô ấy nói yêu chị để chị đồng ý, bây giờ cô ấy nói yêu chị kìa! cô ấy nói yêu chị đấy! yêu nhiều lắm... Nhưng cô ấy không chờ chị đồng ý, chị chưa kịp nói đồng ý mà cô ấy đã rời xa chị mất rồi...
Chị muốn hét thật to, muốn gào thét tên cô ấy, muốn điên cuồng tìm kiếm cô ấy về, để nói với cô ấy rằng chị cũng yêu cô ấy điên dại... Nhưng cuối cùng chị làm được không? Thân phận của chị, công việc của chị, gia đình của chị... Mọi thứ điều phản đối chị, không cho chị chạy theo tình yêu của đời mình, và cả tình yêu đó cũng cố tình trốn tránh chị...
Nếu chiều hôm qua thay vì đứng đợi đến khuya thì chị lập tức chạy đến nhà tìm cô ấy có phải tốt hơn không? Thay vì nghĩ rằng sáng nay cô ấy sẽ đến công ty thì chị quyết liệt hơn một chút có phải vẫn giữ được cô ấy không?
Cuối cùng... Chị để tình yêu của mình vuột mất một cách dễ dàng và nhanh như cái chớp mắt. Vậy có phải, tình yêu này mong manh tự hồ bong bóng xà phòng không?
*********
- Hương, em có chuyện muốn nói. - Lan Khuê tung chăn ngồi dậy bước xuống giường, cả tuần nay Phạm Hương ra khỏi nhà lúc cô còn chưa kịp thức, tối về lúc nửa đêm và say bí tỉ.
- Có gì tối nói. - Phạm Hương lạnh lùng đáp, đang chỉnh lại cổ áo sơmi, đã tươm tất để đến công ty.
Lan Khuê cố dậy sớm hơn dù cả tối cứ chập chờn có khi thức trắng, chỉ là muốn nhìn người ta thêm một chút. Ngày hôm qua cũng thế, Phạm Hương bảo rằng tối nói, rồi cuối cùng tối Hương về trong trạng thái không còn biết trời trăng, hai ba đứa đàn em kè lên tận phòng.
Cô nhớ Hương, dù ở chung nhà ở chung phòng nhưng thời gian cô thấy Hương chẳng bao nhiêu và chẳng nói chuyện được câu nào... một tuần, mới hơn một tuần từ ngày đi dã ngoại về mà với cô như một cực hình, nhớ người ta sắp phát điên lên! Trái tim ngu si cứ chất chứa đầy nỗi yêu thương, luôn đập không theo quy trình mỗi lần nghĩ đến người ta...
Đôi mắt ưu tư thâm quầng càng lúc càng trũng, Lan Khuê có vẻ mệt mỏi lắm rồi, cô sắp khụy ngã, cô không còn biết động lực để mình cố gắng tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này là gì... Cô mòn mỏi trong chính sự vô tâm của người chồng cô yêu thương nhất. Nếu Phạm Hương chịu khó để ý sẽ thấy chăn gối trắng tinh trên giường ướt đẫm, mỗi ngày thay một bộ mới.
Cô không đủ sức níu kéo, càng không đủ sức buông bỏ, còn tương lai phía trước thì không dám nghĩ đến... một màu đen tối. Cô biết, cô hiểu chính bản thân tự chuốc khổ... cô đủ trình độ để nhận ra rằng Hương không xứng với tấm chân tình của cô, đủ để hiểu Hương không xem trọng mình... Nhưng sao ngần ấy yêu thương cô nghĩ mình cần một lời khẳng định, cô không muốn chìm trong mối quan hệ chập chờn thế này nữa, vợ chồng không phải vợ chồng, người yêu không phải, người thân không phải và bạn bè càng không! Thế nên... Dù cho có phải kết thúc, cô cũng muốn có một sự kết thúc rõ ràng rành mạch.
- Nói bây giờ đi... - Lan Khuê bước xuống đi đến cạnh, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vô thức nắm lấy cổ tay Phạm Hương, những ngón tay thon dài rất vừa vặn ghì chặt cổ tay lạnh tanh ấy. Không biết Phạm Hương có cảm nhận được bàn tay gầy xanh kia đang run rẫy không, và cả tấm thân hình trước mặt cũng đang run bần bật!
Phạm Hương dừng việc đeo chiếc Hublot, đứng yên lặng, không rút khỏi tay Lan Khuê, chỉ nhíu mày một cái, thở hắt vẻ mệt mỏi như đang đợi nghe.
- Chúng ta ly hôn đi... - Sau rất nhiều thời gian và sự nổ lực, Lan Khuê chỉ có thể ngập ngừng nói bấy nhiêu đó, cô không biết làm gì khác hơn, không thể mạnh mẽ hơn, trái tim hẫng đi mấy nhịp, cả người tê dại... nhưng dù gì sau rốt cô vẫn có thể nói điều cô muốn nói. Tay vô thức xiết chặt Phạm Hương thêm một chút.
Phạm Hương hơi chột dạ, tự nhiên điếng hồn, nhìn sâu vào mắt người trước mặt cố đoán xem cô ấy đang nghĩ gì? Phạm Hương ngỡ ngàng và có chút không tin, vốn chẳng bao giờ ngờ rằng Lan Khuê nhu nhược cũng dám nói câu này. Nhưng chẳng hiểu sao ngay phút nghe xong, trái tim sắc đá tưởng chừng cực kì vô tâm với cô gái trước mặt lại vô thức hụt một hơi thở. Nghe như mình vừa đánh rơi một thứ gì đó sâu thẳm trong hồn.
- Nói xàm gì đó, ngủ đi. - Phạm Hương quay mặt đi, đưa tay gỡ nhẹ tay Lan Khuê ra.
Sau đó, thật nhanh vơ lấy chiếc áo khoát và túi xách bước ra khỏi phòng, giống như chạy trốn khỏi câu nói ban nãy.
Cánh cửa đóng lại đánh rầm, Lan Khuê lần thứ n bị bỏ lại chơi vơi, giữa căn phòng ngày đầu tiên bước vào ngỡ là thiên đường...
Gò má lại lành lạnh, lại khóc sao, lại không biết mình đang khóc?... Có lẽ rằng "ở trong cái khổ Mị quen khổ rồi" thế nên đứng trước sự đau khổ, cơ thể tự toả ra một màn chắn bao bọc cơ thể mỏng manh, để trí não đóng băng cho đỡ phần đau đớn.
*****
Con người ta thật lạ...
Đến khi nào mất đi thứ gì đó, mới lờ mờ nhận ra nó quý giá biết bao...
Đến khi sắp mất đi một người ta không xem quan trọng...
Mới biết được ta vô thức cần họ đến chừng nào...
*****
******
Ba mẹ và Lan Khuê ngồi ăn trái cây ở phòng khách, ngay giữa sảnh với phong cách hoàng gia sang trọng, bộ ghế sofa cũng được vác vàng. Khuya rồi, nhưng mọi người trong ngôi nhà rộng lớn còn chưa an giấc, bởi vẫn phải đợi! Nhà này không biết từ độ nào trở nên hoang lạnh, đìu hiu, âm u khó tả...
Đã từ rất lâu đứa con lớn không còn ăn cơm tối. Lúc xưa, trừ khoảng thời gian chị đi du học, còn lại không ngày nào bỏ bữa tối quây quần với cả nhà, dạo này chiều đi làm về là trốn biệt lên phòng sửa soạn đẹp đẽ đi ra ngoài, ăn tối luôn bên ngoài. Còn gần đây, đi làm từ sáng sớm đến tận khuya, thậm chí chẳng có cái khoảng về nhà tắm rửa và chào hỏi ba mẹ.
Đứa nhỏ ngày trước tuy nghịch ngợm và tối nào cũng đi chơi bời, nhưng là luôn đi sau giờ cơm tối, dù mỗi lần lên mâm cơm vẫn thường xuyên bị ba mẹ càu nhàu... Còn mấy hôm nay cũng "biệt tích" luôn.
Sự đầm ấm vốn có của ngôi nhà từ khi nào biến mất?
Tệ hại nhất chưa dừng lại ở đó, mà sự tiếp diễn phía sau...
- Chào ba mẹ... - Ngọc Hà và Hoàng khệ nệ khiêng cả cái hủ chìm vào nhà, Trí theo sau phụ đỡ, tay chân Thanh Hằng xụi lơ không lếch nỗi, ai ném đi đâu thì ném thôi.
- Nữa hả? - Mẹ chị bình thản hỏi, không buồn bước đến xem chị thế nào bởi đã quá quen vụ việc này.
- Ừ mấy đứa đưa nó lên phòng giùm ba đi. - Ba đứng lên nói.
Một lát, má Phương sẽ lên thay quần áo ngủ cho chị... Haizzzz! Bà là người giúp việc lâu năm và chăm sóc hai chị em nhà này từ nhỏ.
Ngọc Hà, Hoàng và trí vừa đi khỏi lại thêm ba bốn đứa kè Phạm Hương về. Mùi rượu nồng nặc lúc nãy chưa bay đi hết giờ lại thêm một hủ rượu được đưa về.
Phạm Hương khá hơn Thanh Hằng, không đến nỗi chẳng biết gì, miệng vẫn còn lảm nhảm vài câu vô nghĩa.
- Nữa hả? - Mẹ tiếp tục bình thản hỏi mấy đứa kia.
- Mấy đứa đưa nó lên phòng giùm bác đi. - Ba lại lên tiếng.
Lan Khuê thở dài đứng lên theo sau...
Bao ngày rồi, buổi tối thường khi đều có mô tuýp như vậy! Vẫn chưa ai nói cho ông bà nghe chuyện gì đang xảy ra.
*******
- Chị... - Lan Khuê kéo Phạm Hương lên giường nằm ngay ngắn, vì nặng quá nên mấy đứa đàn em quăng kên giường cái rầm làm cô xót dạ.
Lan Khuê đứng nhìn Phạm Hương, vẫn ánh nhìn trầm ngâm bao ngày qua, sáng nay chị ấy bảo tối về nói, rồi tối lại tiếp tục thế này...
Cô xoay lưng tìm một cái khăn mặt lau cho người ta, xuống nhà pha một ly trà giải rượu, gần đây mẹ mua cả hộp loại tốt nhất để giành đó cho hai đứa con cưng, cũng sắp hết rồi...
Cô tận tuỵ đỡ Phạm Hương dậy uống, chăm sóc một lúc, xong xuôi mọi thứ định đi ngủ nhưng mà... Lại để chị ấy mặc đồ công sở ngủ như mọi hôm sao? Hôm nào Hương của cô cũng loay hoay có vẻ khó chịu rồi sáng thức dậy phải tắm sớm... Nghĩ ngợi một lúc, Lan Khuê quyết định lau người và thay cho chị ấy một bộ đồ ngủ thoải mái.
Cô chậm rãi và run run mở từng chiếc cúc áo sơmi ôm sát, vòng một của Phạm Hương dường như rất đầy đặn, tự nhiên Lan Khuê thấy hồi hộp, vô cùng hồi hộp như đang khám phá một bí mật lớn của người ta... Chiếc cúc thứ tư được cởi ra, cái bra màu trắng sữa lộ trước mắt Lan Khuê...
Vợ chồng... Là vợ chồng bao lâu nhưng đây là lần đầu cô cởϊ áσ Phạm Hương và trong trường hợp người ta không hề hay biết... Nếu có hay biết, nhất định Lan Khuê làm gì có cơ hội thế này... Nghĩ đến đây tự nhiên sống mũi cay cay, Lan Khuê bỗng nhói lòng, hơi chua chát... rồi thôi, không tiếp tục làm công việc nhạy cảm ấy, dù cô chỉ có ý tốt giúp Phạm Hương thay đồ cho thoải mái.
Có lẽ lòng tự trọng không cho phép Lan Khuê "phục vụ" Phạm Hương thay đồ... Gương mặt cô bây giờ đỏ bừng, nóng cả mang tai, rất nhiều cảm xúc mà chỉ cô mới hiểu.
Kéo hai mép áo ngay ngắn, đang định sẽ cài cúc lại, bất chợt Phạm Hương nắm tay cô giật mạnh xuống giường, rồi nhanh như chớp xoay người đè xuống dưới.
Lan Khuê bị bất ngờ, thế nhưng tự định thần rồi không chống cự. Cách một hơi thở, cô nghe hơi rượu nồng nàng phả vào mặt Lan Khuê, say say, trong ánh đèn ngủ mờ mờ, tự nhiên lòng dậy lên chút mong chờ, cảm giác là lạ len lõi, cơ thể nóng ran dần dần chẳng biết vì điều gì.
Phạm Hương nheo nheo đôi mắt nhìn người phía dưới, trong men rượu chếnh choáng rõ ràng thấy gương mặt quen thuộc hiện ra, nhưng... 1 người, 2 người, 3 người, 4 người... Chiếc giường giống như đang quay cuồng... Kệ... Cuối xuống gần dần, gần dần... Không biết cái gì đó hối thúc mà Phạm Hương muốn nếm thử chiếc môi đỏ như đang mời gọi...
Môi chạm môi... Lan Khuê như nếm được vị rượu đắng chát và Phạm Hương nếm được một chút đường. Hai đôi mắt nhắm nghiền...
Nụ hôn đầu tiên của "vợ chồng son"...
Lan Khuê thụ động thả trôi cho người phía trên dẫn dắt cảm xúc bằng sự tiếp xúc mềm mại của hai cánh môi hoa đào, bâng khuâng, diệu vợi... Tư vị lần đầu tiên cô trãi qua, chính cô chẳng dám tin những gì đang tiếp diễn nhưng cảm giác quá thật... gần gũi và chân thực... Tuyệt vời!
Phạm Hương tham lam di chuyển nụ hôn dần xuống cổ, mυ'ŧ lấy vùng da nhạy cảm một cách mãnh liệt... Lan Khuê cảm thấy đau rát, nhưng ngay sau đó Phạm Hương buông cô ra, chống tay xuống nệm nhỏm đầu lên, nhìn thẳng vào mặt cô bằng đôi mắt thiếu tỉnh táo.
Dùng hai ngón tay rê rê lên khuôn mặt láng mịn mặn mà, nét nào ra nét nấy của Khuê Khuê...
- Ngọc.... Khuê.... - Môi Hương mấp máy trong vô thức, chẳng biết đang gọi tên ai nhưng trong ngữ điệu có một sự giằng xé...
Lan Khuê mở mắt, khoé mi lay động làm giọt nước trực tràn nãy giờ trào ra, lăn qua hai thái dương rơi dài xuống nệm... Lần đầu tiên trong đời Hương gọi tên cô, nhưng bằng chữ lót của người khác??!!
Khi cô tịnh tâm lại cũng là lúc phát hiện ra Phạm Hương đổ gục trên người mình, trên ngực mình... Ngủ mất rồi! Lan Khuê chậm rãi đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa tấm lưng trãi dài phía trên...
Nụ hôn đầu...
*****
Giữa một buổi chiều nắng hanh vàng và lộng gió, con người cao ráo nhưng mảnh khảnh đến độ mong manh, đứng yên lặng thả hồn về chốn nào chẳng rõ...
Tan sở, Thanh Hằng chẳng muốn về nhà, tấp bừa vào một bờ sông gần công ty đứng đấy, nhìn dòng nước chùng chình trôi man mát trong bóng chiều, vầng tịch dương dần khuất sau đám cây bên kia bờ... Về nhà? Tối nay còn ai đợi chờ mà về sớm? Tối nay còn ai hẹn hò mà phấn khởi chuẩn bị??? Tối nay còn sợ ai mong ngóng mà hớt hãi chạy đến trước công viên???
Dòng xe tấp nập ở ngã tư, những con người đô thị hối hả về để quây quần mâm cơm tối...
Chị đưa đôi mắt vô hồn đảo khắp nơi, biết sẽ chẳng bao giờ có nhưng vẻ như một tia hy vọng cuối ngày cho phép chị mong chờ bóng hình đó đi lạc đâu đây...
... Thở dài tự mỉa... Chị điên rồi...
Bên kia đường có quán cóc, hay đúng hơn chỉ là chiếc bàn nhỏ ở lề đường mé hông toà cao ốc, một bà cụ già dáng vẻ liêu xiêu cặm cụi chăm ấm trà. Chị bất giác bước qua đó, lặng lẽ ngồi xuống gọi một ly cafe sữa, dường như cả ngày nay chị chưa ăn gì, khuôn miệng khô khốc, chát đắng mà không đói...
Chị chầm chậm hớp một ngụm, nhưng sao nó chẳng ngọt một chút nào...
Lần đầu tiên một chủ tịch tôn quý như chị tự đến ngồi nơi thế này, một nơi sinh ra không phải dành cho chị... Từ bao giờ chị lại thích ăn uống vỉa hè, thích đi bộ dạo phố và thích tấp đại vào đâu đấy để thưởng thức hương vị "bình dân"... Chẳng phải tất cả vì cô ấy sao?... Đó điều là thói quen và sở thích của cô ấy, chị bỗng bật cười bản thân...
Đâu đó, máy cassette cũ kỹ trong góc bàn vang lên mấy giai điệu Trịnh Công Sơn buồn bã, rè rè, thể hiện bằng chất giọng đặc trưng của Khánh Ly nên càng trở nên da diết...
"...
Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em.
Gió ơi! gió ơi! bay lên, để bụi đường cay lòng mắt .
Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em..
Áo xưa chưa quen phong trần, đợi mùa thu vàng áo thêm....
Chiều một mình qua phố, âm thầm nhớ nhớ tên em,
Bước chân nghe quen cũng buồn, lạy trời! xin còn tuổi xanh.
Còn một mình trên phố, âm thầm nhớ nhớ tên em...
Ngoài kia không còn nắng mềm, ngoài kia ai còn nhớ tên."
Thêm một tiếng thở dài rơi tỏm vào không gian ồn ào tiếng còi xe cộ, vậy nên không ai nghe thấy...
Chị lôi chiếc điện thoại, mở mục tin nhắn... Cuộc trò chuyện từ số được lưu bằng một chữ "Em" quen thuộc...
Tất cả những tin nhắn chị điều lưu lại... Những tin nhắn ngủ ngon, chọc ghẹo, giận hờn hay những tin chẳng có một ý nghĩa gì, hoặc chỉ một chữ "dạ" ngoan ngoãn... Cho dù có đầy bộ nhớ máy đi nữa chị cũng không nỡ xoá dù là một tin. Mọi thứ từ cô chị đều không nỡ xoá!
Vậy nên, cả nỗi đau này chị cũng giữ một cách nguyên vẹn nhất, không trốn tránh, không than van trách oán, cũng chẳng cần thổ lộ hay chia sẻ với bất kì ai...
- Con đang thất tình? - Bà cụ bán quán già nua hỏi vị khách sang trọng và duy nhất của bà giờ này.
Chị giật mình, cất chiếc điện thoại trong tay, nở một nụ cười lễ phép gượng gạo.
- Dạ!