Hào Môn Thế Gia Kim Ốc Tàng Kiều Mỹ Nhân Sườn Xám

Chương 13

Cho dù Bùi Tiêu có vô tình làm rơi ra ngoài khi đang thay quần áo thì cũng không thể ngăn nắp không thiếu một tờ, “rơi” trên bàn sách của hắn được.

Thẩm Thông nhớ lại chi tiết tối qua, nếu hắn nhớ không lầm, hắn không chỉ xé rách tất của Bùi Tiêu, mà còn xé cả sườn xám.

Đó không phải là một món đồ bình thường có thể mua được ở một cửa hàng quần áo thông thường. Sườn xám đó được làm bằng chất liệu thêu Tô Châu, những đường thêu tỉ mỉ và đường may vừa vặn, thoạt nhìn trông như những món đồ đắt tiền từ một tiệm may thủ công lâu đời.

Nếu Bùi Tiêu không nhận tiền thì chẳng phải là làm ăn thua lỗ sao?

Thẩm Thông không tin trên đời này lại có người ngu ngốc như vậy, đặc biệt là một người vì tiền nên mới trà trộn trong chốn phong nguyệt như Bùi Tiêu.

Nếu một người không muốn tiền, thì chắc chắn phải có một cái giá khác.

“Hỉ bá.” Thẩm Thông liếʍ liếʍ môi, “Sáng nay lúc rời đi, y có nói gì không?”

“Khoảng mười giờ sáng…” Hỉ bá vỗ đầu nhớ lại: “Khi tôi đi ngang qua cửa thiếu gia, ông chủ Bùi đã mở cửa xin tôi chút đồ may vá, nói là vô tình kéo rách quần áo, rất khó có thể mặc ra ngoài.”

“Nhưng nhà chúng ta làm gì có thứ đó, tôi đành phải tìm quần áo của thiếu gia cho y, sau đó giúp y gọi xe kéo.”

“Trước khi rời đi, ông chủ Bùi còn lịch sự nói sẽ giặt quần áo sạch sẽ rồi trả lại.”

Lúc Hỉ bá nói chuyện, khoé môi mím chặt của Thẩm Thông buông lỏng một chút, rồi hơi nhếch lên, cuối cùng tươi cười.

Lại muốn lạt mềm buộc chặt sao?

Bùi Tiêu thực sự là một chuyên gia.

Không biết tại sao, cảm giác mệt mỏi sau một ngày xã giao nhàm chán, nỗi đau trong lòng khi vừa nhắc đến cái chết của mẹ, dường như lúc này đã bị cuốn trôi.

Hắn khẽ nhắm mắt lại, dường như lại ngửi thấy mùi thơm đặc biệt của Bùi Tiêu, hòa lẫn với hương hoa tulip.

Nhưng lần này, đó không còn là ảo giác của hắn nữa.

Khi mở mắt ra, hắn thấy thứ Hỉ bá đang cầm trên tay chính là chiếc chăn đơn mà hắn và Bùi Tiêu đã trải trên giường khi mây mưa tối qua.

Trước đây, vì thích sạch sẽ nên hắn chưa bao giờ ra ngoài qua đêm. Sau khi đưa ai đó về nhà, tất cả chăn ga gối đệm sẽ được vứt đi và thay đồ mới vào ngày hôm sau.

Thứ Hỉ bá đang cầm chính là tấm chăn đơn trải giường đã thay ban ngày, còn chưa kịp thu dọn. Thẩm Thông tiện tay cầm một góc lên ngửi, quả nhiên, đều là hương vị của Bùi Tiêu, thấm vào tận phế phủ hắn.

“Thiếu gia… việc này…”

Hỉ bá nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi thêm câu nào thì đã thấy lông mày vừa mới giãn ra của Thẩm Thông bỗng nhiên nhíu lại.

Hắn nhìn thấy một vết máu đỏ sẫm màu chu sa trên chăn đơn trải giường.

Nếu bản thân hắn không bị thương, vậy thì đây chỉ có thể là…

Hắn chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nhưng luôn coi mình là một bạn giường tốt, hào phóng về tiền bạc và sẵn sàng quan tâm đến cảm xúc của đối phương.

Đêm qua, trong lúc ý loạn tình mê, Bùi Tiêu đã nói: “Em thích Thất gia ngài hung dữ một chút.”, lời ấy thực sự quá mê người. Hắn thừa nhận bản thân tuy không quá dịu dàng, nhưng cũng không làm gì quá đáng, không thể khiến y bị thương được.

Trừ khi…

Nghĩ đến đêm qua, dù Bùi Tiêu cố ý ra vẻ đón ý nói hùa, nhưng dáng vẻ lại thật trúc trắc…

Có lẽ, vẻ quyến rũ mê hoặc của Bùi Tiêu là bản năng tự nhiên, nhưng bản thân y lại chưa từng bị ai chạm vào.

Thẩm Thông không ngờ kẻ vô cùng quyến rũ trong Bách Nhạc Môn kia lại là người chưa hề trải qua sự đời.

Nếu biết, hắn nghĩ mình sẽ kiềm chế một chút.

Nhưng khi nghĩ tới bộ quần áo Bùi Tiêu mang đi, đôi mày nhíu chặt của hắn dần dần thả lỏng, thậm chí còn nhếch môi cười.

Trước đây hắn không thích những chiêu trò lạt mềm buộc chặt đó, cũng không thích bộ dáng ngu xuẩn của những kẻ cố tỏ ra thông minh trước mặt mình, nhưng nếu đó là Bùi Tiêu…

Hắn không hề cảm thấy áy náy chút nào vì đã khiến nguyên lão của nhà họ Thẩm phải đi xin ăn, hoặc gài bẫy để khiến tiểu tử không biết sống chết kia của nhà họ Trần cút khỏi Thượng Hải, nhưng nếu Bùi Tiêu mang theo quần áo trả lại, hắn nghĩ, bản thân sẽ dịu dàng với mỹ nhân hơn chút —

Ngay cả khi đây là một ngoại lệ.

Hắn đặt tấm chăn đơn trong tay xuống, trước khi lên lầu thì quay người dặn dò: “Đừng vứt đi, ngày mai giặt sạch sẽ rồi thay cho tôi.”