“Hỉ bá.” Cả ngày mệt mỏi, cuối cùng Thẩm Thông cũng thấy một chuyện thú vị. Hắn vô cùng hứng thú hỏi: “Y là ca sĩ của Bách Nhạc Môn, sao bác biết y được?”
“Cậu ta mới vào Bách Nhạc Môn được bao nhiêu ngày chứ?” Hỉ bá bĩu môi chán ghét, “Cậu ta vốn là một con hát mà.”
“Sao bác biết?” Thẩm Thông vội hỏi.
“Thiếu gia, cậu quên rồi à? Trước kia lúc còn sống, phu nhân rất thích nghe kịch.” Hỉ bá tạm dừng công việc trong tay, đi đến trước mặt Thẩm Thông, “Cũng phải, lúc đó cậu còn nhỏ…”
“Sau đó, phu nhân theo lão gia chuyển đến Thượng Hải, còn luôn bảo là hí kịch ở đây không hay nên ít đi hơn.”
Thượng Hải vốn là nơi có rất nhiều hí kịch truyền thống, chẳng hạn như Côn khúc hay Kịch hoàng mai. Vì người nghe Kinh kịch nên đương nhiên cũng ít người hát, trình độ nói chung không tốt bằng ở Bắc Bình.
Sau đó, vì tình trạng bất ổn ở miền Bắc, nhiều người buộc phải di chuyển về phía Nam. Khi có nhiều người nghe kinh kịch hơn thì thứ này mới dần trở nên phổ biến.
Nổi tiếng nhất trong số đó là hoa đán danh giác Bùi Tiêu.
Khi đó, y nổi tiếng đến mức độ, nếu muốn nghe một trong những vở kịch của y thì sẽ không thể mua vé thông qua các kênh thông thường.
“Lúc đó thiếu gia đã ra nước ngoài rồi, phu nhân ở một mình nhàm chán, cho nên bà nhà tôi mới đi vận dụng các mối quan hệ của lão gia để kiếm được hai vé.” Hỉ bá vừa nói vừa lắc đầu. “Nhưng phu nhân nói mình không thích nghe mấy tiết mục của hoa đán này vì quá ồn ào.”
Thẩm Thông còn nhớ hồi nhỏ, khi đi đến rạp hát cùng mẹ mình, bà luôn thích nghe “Bá Vương biệt Cơ”, còn nghe không bao giờ chán, quả thực là một vở đại thanh y truyền thống. Nhưng dường như không muốn nhắc về mẹ mình quá nhiều, hắn bình tĩnh chuyển chủ đề.
“Đang là một nghệ sĩ nổi tiếng, sao bây giờ lại không hát nữa?”
“Hừ——” Hỉ bá hừ lạnh một tiếng, hiếm khi kích động mắng: “Nổi tiếng cái nỗi gì!”
Mặc dù một số lượng lớn người miền Bắc đã di cư về phía Nam, nhưng so với Bắc Bình, Thượng Hải vẫn không có mấy người có thể biểu diễn kinh kịch. Theo trào lưu, các vũ trường lần lượt mở ra ở Bến Thượng Hải, ngày càng có nhiều người trẻ tuổi theo xu hướng này, chẳng mấy ai muốn vào rạp hát nữa.
Vào thời điểm đó, Bùi Tiêu là nghệ sĩ nổi tiếng duy nhất có thể bán hết vé ở các rạp Thượng Hải. Ai cũng mong y là người có thể phục hưng hí kịch truyền thống, ai ngờ y lại tuyên bố sẽ niêm phong rương, cởi diễn phục rồi thay sườn xám, bước lên sân khấu Bách Nhạc Môn, chỉ trong một đêm đã thay đổi thân phận, một lần nữa nổi tiếng ở Bến Thượng Hải.
Nói xong, Hỉ bá còn không quên tức giận bổ sung: “Còn không phải tất cả đều vì tiền!”
Hát tuồng cũng giống như kinh doanh, nếu thu nhập của các nghệ sĩ nổi tiếng còn không bằng ca sĩ thì việc Bùi Tiêu chuyển nghề để kiếm thêm tiền là điều dễ hiểu. Thẩm Thông chỉ hơi nghi hoặc, không hiểu tại sao Hỉ bá lại đột nhiên hành xử như vậy.
“Bình tĩnh nào –” hắn vỗ nhẹ vào cánh tay Hỉ bá, an ủi: “Có phải người thân hay bạn bè gì đâu, sao bác phải giận như vậy? Tức giận hại thân.”
“Tôi không tức giận, tại sao tôi phải tức giận chứ…” Hỉ bá khom vai, xua tay nói mình không tức giận, nhưng vẫn thở dài nặng nề, “Tôi chỉ tiếc nuối thôi, mãi tới khi ra đi, phu nhân cũng chẳng nghe kịch được lần cuối…”
Vừa rồi, đối mặt với sự sắp xếp lạnh nhạt, thậm chí là máu lạnh của Thẩm Thông, ông lão cũng vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này, hai mắt không khỏi đột nhiên nóng lên.
“Không nói nữa.” Ông nhanh chóng quay lưng lại, “Thiếu gia, nhanh ăn đi kẻo nguội.”
“Tôi lên lầu dọn dẹp…”
Thẩm Thông có thể nghe thấy Hỉ bá nói câu nào cũng có vẻ như đang oán giận Bùi Tiêu, nhưng điều này không hợp lý; cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm của mẹ hắn đã có quá nhiều tiếc nuối, nhưng không có lý do gì để đổ lỗi cho một con hát không liên quan.
Hắn nghĩ Hỉ bá không phải người ngang ngược vô lý, nhưng khi ông nói chuyện cũng không nói hết toàn bộ, cho nên hắn cũng không muốn truy cứu vấn đề này thêm nữa.
Suy cho cùng, điều hắn hối hận nhất chính là bản thân vẫn bị nhốt ở Pháp khi mẹ mình qua đời, thậm chí hắn còn không thể gặp bà lần cuối.
Cho dù có oán trách thì, so với Bùi Tiêu, người đáng trách nhất phải là hắn mới đúng.
Chẳng muốn ăn nữa, hắn liền qua loa gắp miếng rồi đặt đũa xuống, chuẩn bị lên lầu nghỉ sớm.
Trên cầu thang gỗ, hắn tình cờ đi ngang qua Hỉ bá đang ôm một đống đồ lặt vặt xuống tầng.
“Thiếu gia.” Hỉ bá nghiêng người chặn hắn lại, rút tay ra khỏi đống đồ lặt vặt đang cầm trên tay, đưa ra một xấp tiền Pháp “Cậu đã lớn vậy rồi, sao còn vứt đồ lung tung vậy?”
Ông đã nhìn Thẩm Thông lớn lên, người vợ quá cố của ông còn là bảo mẫu của Thẩm Thông, mặc dù thân phận của hai người khác nhau, nhưng sau khi con ruột của ông qua đời, ông gần như luôn coi Thẩm Thông là con trai, giọng điệu cũng sẽ vô thức hiện ra chút cằn nhằn của người lớn.
Thần Thông luôn vui vẻ chấp nhận cách làm hơi có vẻ quá đáng này; không giống như tên tài xế mà hắn không muốn dung thứ kia, trong thâm tâm, hắn cũng coi Hỉ bá như người thân của mình.
Nhưng khi nhìn rõ chồng tiền Pháp được Hỉ bá đưa cho, nụ cười trên môi hắn hơi cứng lại.
“Bác nhặt được ở đâu?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Trên bàn sách của cậu đó.” Thấy với vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Thẩm Thông, Hỉ bá hơi bối rối, “Tôi tưởng cậu thay quần áo ra ngoài, lúc lấy tiền ra lại quên mang theo.”
Thẩm Thông cầm chồng tiền Pháp lên đếm, xác nhận chính là số tiền hắn để lại cho Bùi Tiêu trước khi rời đi sáng nay. Vì sợ đối phương không thấy, hắn còn chu đáo nhét thẳng vào túi áo khoác len của Bùi Tiêu.