Bởi vì còn có việc khác phải làm nên ngày hôm sau, Thẩm Thông dậy rất sớm.
Bùi Tiêu rõ ràng rất mệt mỏi, vẫn đang ngủ say. Mãi đến khi lão quản gia gõ cửa gọi Thẩm Thông xuống lầu ăn sáng mà y vẫn chưa tỉnh giấc.
Trước khi rời đi, Thẩm Thông còn chu đáo kéo góc chăn bông tuột khỏi vai y.
Khi sóng tình lắng xuống, Thẩm Thông đương nhiên vẫn là Thất thiếu gia vô cùng thân sĩ của nhà họ Thẩm. Hắn điềm tĩnh, khắc chế, lãnh đạm, không để lộ cảm xúc. Nhìn gương mặt nghiêng gần như hoàn hảo của Bùi Tiêu trong giấc ngủ, quá lắm thì trong lòng hắn cũng chỉ có chút cảm xúc chưa đã thèm, nhưng chẳng mấy ai phát hiện ra.
Nhưng dù chưa đã thèm đến thế nào thì mối quan hệ giữa hắn và Bùi Tiêu cũng dừng ở đây.
Sau bữa sáng đơn giản, hắn thay quần áo, để lại một xấp tiền Pháp rồi đi ra ngoài và đến chỗ hẹn đúng giờ. Bận rộn cả ngày, công việc coi như cũng suôn sẻ.
Tuy nhiên, sau khi dành cả ngày với một nhóm quan chức chính phủ ở độ tuổi bốn năm mươi, ít nhiều gì hắn cũng vẫn mệt mỏi. Cho nên sau đó, hắn từ chối bữa tiệc cùng nhóm hồ bằng cẩu hữu và chuẩn bị về nhà sớm nghỉ ngơi.
Trong tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây trên đường Mã Tư Nam, lão quản gia đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ; Thẩm Thông đang ngồi một mình trên ghế sofa da trong phòng khách. Trong lúc đợi bữa ăn dọn lên, hắn tiện tay cầm tờ báo trên bàn.
Trong không gian rộng lớn chỉ có một người, dường như có hơi trống rỗng, tựa như cả căn nhà chỉ còn lại tiếng củi cháy trong lò sưởi.
Điều này khiến Thẩm Thông cảm thấy hơi chán nản.
Hắn đặt tờ báo nhàm chán xuống, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu và hơi nheo mắt lại.
Trong làn khói mông lung, dường như hắn vẫn nhìn thấy bóng dáng trong gương chiếu hậu ô tô ấy đang cuộn tròn dưới người mình, đòi hỏi như một yêu tinh.
Bùi Tiêu rất xinh đẹp, nhưng hắn không quá thích cảm giác này.
Dù đêm qua mây mưa có tuyệt vời đến đâu thì mối quan hệ giữa hắn và Bùi Tiêu cũng đã kết thúc, bởi vì chỉ có mối quan hệ đã hoàn toàn chấm dứt mới có thể vẫn luôn tuyệt vời.
Có quá nhiều bất ổn trong một mối quan hệ, và điều này sẽ gây ra nhiều rắc rối gai góc, không hề phù hợp với tỷ lệ đầu tư và lợi nhuận rủi ro trong kinh doanh. Chỉ có những trao đổi rõ ràng có giá trị ngang nhau mới có thể mang lại cho mọi người cảm giác an toàn chắc chắn và có thể kiểm soát. Hắn không muốn gây ra một số rắc rối không cần thiết.
May mà lúc này lão quản gia đi tới nói cho hắn biết, đồ ăn đã chuẩn bị xong.
Hắn đứng dậy đi về phía phòng ăn, nhưng tận cho đến khi ngồi xuống bàn ăn vẫn hơi cau mày.
“Thiếu gia, hôm nay công việc bên ngoài không tốt sao?” Lão quản gia lo lắng hỏi.
“Không, rất tốt.” Thẩm Thông không muốn tiếp tục chủ đề này, liền thuận miệng nói sang chuyện khác, “Hỉ bá, hôm nay nhà họ Khổng có đưa gì đến không?”
“Có, là một phong thư, tôi đặt nó trên bàn. Thiếu gia vừa cầm tờ báo lên mà không nhìn thấy sao?” Hỉ bá nói rồi đi đến bàn trà, lấy phong thư đưa cho Thẩm Thông. “Khổng Lập Văn thiếu gia đích thân mang tới. Có quan trọng lắm không?”
Thẩm Thông nhận lấy phong bì, cười lạnh lắc đầu.
Thứ trong phong bì này chính là thông tin về cái tên không biết sống chết tối qua. Thực ra cũng không quan trọng, tối qua hắn chỉ ngẫu nhiên nói với Khổng Lập Văn, không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy.
Trong thư nói tiểu tử kia họ Trần, gia đình làm nghề kinh doanh dây điện. Ở khu áp Bắc có hai nhà máy sản xuất lõi đồng, quy mô không lớn, tạm coi là một doanh nhân giàu có, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Phía sau là một đống lời thuyết minh chi tiết, Thẩm Thông cũng không thèm đọc, mà ném thư lên bàn.
“Dặn đám người dưới, bắt đầu từ ngày mai, bất kể là giao dịch vận chuyển bằng tàu ở cảng hay bằng xe lửa trên đất liền, những kẻ đang hợp tác hoặc sau này muốn hợp tác với nhà họ Thẩm—” Hắn chỉ vào tờ giấy viết thư trên bàn, rồi nói: “Không được phép nhận thêm bất kỳ mối hợp tác nào từ công ty này nữa.”
Đối với những người trong ngành, nếu giao thông bị cắt đứt thì chính là huyết mạch của họ bị cắt đứt. So với việc đàn áp công khai ở các khía cạnh như thị trường, động thái này dễ thực hiện và hiệu quả hơn nhiều.
Hành động của Thẩm Thông có thể nói là tàn nhẫn, nhưng vẻ mặt Hỉ bá vẫn bình tĩnh, hiển nhiên đã quen rồi.
Ông đọc qua nội dung trong thư, nói: “Nhà họ Trần sẽ sớm biết đây là chỉ thị của thiếu gia.”
“Nếu bọn họ tới thì cứ để người xử lý thôi.” Thẩm Thông búng tàn thuốc, nhẹ nhàng nói: “Cứ để vài ngày, đợi tên này đích thân tới cửa, sau đó nói cho hắn biết, tôi sẵn sàng trả hai nghìn đồng bạc để tiếp quản nhà máy của hắn.”
Hai nghìn đồng bạc dù sao cũng không phải một số tiền nhỏ, những bác sĩ ra nước ngoài du học về ở Tô Giới này, mỗi tháng cũng chỉ có thể kiếm được mấy chục đồng.
Nhưng nhà họ Trần có hai nhà máy lõi đồng quy mô lớn, dù quét rác góc tường rồi gói lại bán phế liệu thì giá cũng vẫn cao hơn giá này.